Chương 11 - Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí

Phát biểu của Trần Dương được rất nhiều nam sinh ủng hộ, sau đó kéo theo vô số lời buộc tội chống lại tôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi tiêu xài hoang phí, vẫn còn là sinh viên thật sự không nhất thiết phải mua sản phẩm xa xỉ như La Mer.

Tôi nheo mắt, không ngờ Trần Dương lại ngu ngốc như vậy. Tôi đã sớm cảnh cáo anh ta nên đường ai nấy đi chia tay yên bình, là anh ta ép tôi trở mặt.

Văn Tĩnh bình tĩnh nói: “Kỳ Kỳ, cậu đừng nên đáp lại, bởi vì mức chi tiêu của cậu đúng là quá cao nên không thể lấy được đồng cảm của mọi người đâu, hơn nữa Trần Dương lại vốn có nhiều mối quan hệ tốt. Chờ vài ngày nữa cho chuyện nguội bớt là xong thôi.”

Tần Nhu nãy giờ vẫn luôn nhìn di động cười, nghe vậy cũng lập tức ngẩng đầu phụ họa: “Đúng đấy, tốt nhất cậu đừng nói gì hết.”

Tôi nhìn thấy chút ánh sáng đắc ý lóe lên trong mắt cô ta.

Bọn họ không hề biết, ngày đó sau khi tôi báo cảnh sát thì toàn bộ hành trình đều giữ điện thoại trước ngực quay chụp hết lại, sắc mặt Trần Dương ra sao, đã nói những gì cũng bị tôi quay sạch sẽ.

Tôi mỉm cười nhìn lời chửi rủa bay khắp diễn đàn, quyết định để viên đạn bay xa thêm một thời gian nữa.

Người quan trọng luôn lên sân khấu vào giờ phút trọng yếu nhất, còn ai hại người cuối cùng sẽ phải nhận quả báo.

10

Lời đồn càng lan truyền càng quá đáng, cũng không vì tôi giữ im lặng mà chìm dần, cứ như có người luôn ở sau quạt gió vậy.

Một lần nọ tôi và Văn Tĩnh từ thư viện trở về ký túc xá thì đụng phải một cậu bạn học lạ mặt, cậu ta trêu đùa tôi bằng ngữ khí buồn nôn: “Này Trương Kỳ Kỳ, mời tôi ăn bữa cơm đi nào!”

Ánh mắt đối phương vừa khiêu khích vừa hèn mọn, rõ ràng là cố ý gây sự.

Tôi mỉm cười đáp lại: “Có cứt này, muốn ăn không?”

Những phiền toái khó hiểu tương tự như vậy xuất hiện trong cuộc sống của tôi mỗi ngày một nhiều.

Trần Dương và Tần Nhu thì công khai hẹn hò, bọn họ tay trong tay ngọt ngào, đi về có nhau. Trần Dương tặng cho Tần Nhu một hộp quà hoa quả, mỗi một múi bưởi bên trong đều được lột vỏ sạch sẽ, lựu đỏ lóng lánh trong suốt như pha lê, thể hiện đủ chức trách của một người bạn trai nhị thập tứ hiếu.

Tần Nhu chụp tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, thu hoạch được rất nhiều lời trầm trồ hâm mộ. Bạn bè cô ta còn nhân tiện đá đểu tôi.

[ Nhu Nhu đúng là có phước, chỉ có gái tốt mới xứng đôi với trai tốt, không như ai đó hám tiền tham của. ]