Chương 10 - Bạn trai cũ mất trí nhớ cuồng yêu tôi

19

Sáng sớm hôm sau, Lương Nghiên đã phát hiện ra điều bất thường của tôi. Cô ấy nghi hoặc tiến lại gần:

"Cậu... tối qua cậu chạm vào đàn ông à?"

Tôi giật mình: "Cậu nói gì vậy!"

Cô ấy ngán ngẩm chỉ vào cổ tôi.

"Đừng nói với tớ đây là vết muỗi đốt."

Tôi soi gương, quả thật là một dấu hôn rất rõ ràng. Chu Cảnh Hoành! Anh có bệnh!

Tôi ngượng ngùng vô cùng, nhưng vẫn cứng miệng: "Đúng vậy, đây là vết muỗi mà."

Lương Nghiên đưa tay sờ thử, bực bội: "Vậy sao sờ lại phẳng thế?"

Tôi gạt tay cô ấy ra, nhìn quanh một vòng:

"Thôi được rồi, cậu để lại cho tớ chút thể diện đi, xin cậu đấy."

Cô ấy vẫn muốn kéo tay tôi.

Đang tranh cãi thì Chu Cảnh Hoành đi ngang qua. Trông anh rõ ràng là rất tươi tỉnh sảng khoái, đi qua còn chào chúng tôi, tốt bụng nhắc nhở.

"Tiểu Nghi, micro của em hơi lệch rồi."

Tôi sững người.

Lương Nghiên cũng sững người.

Chúng tôi cùng thốt lên: "Chết thật!"

Vì mải tranh cãi quá, quên mất là đã bắt đầu quay chương trình rồi!

Cư dân mạng đã hoàn toàn ngơ ngác:

[Vừa nãy tôi còn thấy lạ, sao giờ lại dám nói hết, hóa ra họ không biết đang quay chương trình.]

[Cười chết tôi, sao hai người họ có thể chơi được với nhau vậy?]

[Tuy nhiên, vẫn phải cảm ơn chị Lương của tôi, tôi cũng phát hiện ra dấu hôn trên cổ chị Khương, nhưng không hỏi được trực tiếp đương sự.]

[Ha ha ha, má nó! Vậy là tối qua đã hôn? Đã hôn?]

[Nhìn cái dáng vẻ đó của Chu Cảnh Hoành kìa, nếu không phải đã hôn, tôi sẽ trồng cây chuối ăn phân luôn.]

[Đây là tốc độ của người trưởng thành sao? Tôi phải trầm trồ đấy!]

[Có thể livestream thêm buổi tối không? Không thấy tối qua họ đã làm gì tôi sẽ cho nổ tung đoàn làm chương trình ngay!]

Ngay lúc này.

Tôi chỉ cảm thấy sau lưng như có kim châm, như bị mắc xương trong cổ họng, đứng ngồi không yên!

Rõ ràng tối qua chỉ vụng trộm âu yếm với Chu Cảnh Hoành một chút thôi. Bây giờ tôi lại cảm thấy như bị livestream thực tế toàn quốc vậy!

Lương Nghiên đã lặng lẽ quay người:

"Ừm... tớ không biết gì hết, tớ không hỏi gì hết... tớ đi trước đây!"

Chu Cảnh Hoành vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhiệt tình vẫy tay với cô ấy:

"Lát nữa gặp lại!"

Tôi: "..."

20

Lúc ăn sáng.

Đoàn làm chương trình chắc chắn đã chú ý đến dư luận thực tế, họ bắt mỗi khách mời vừa ăn vừa xem bình luận!

Hơn nữa sẽ chụp màn hình ngẫu nhiên cho từng khách mời, trả lời câu hỏi đầu tiên trong bình luận được chụp, nếu không trả lời, sẽ không cho ăn.

Ngồi trước giá đỡ điện thoại, nhìn những bình luận cuồn cuộn như bánh xe lửa, tôi nghĩ, thực ra tôi cũng không muốn ăn lắm.

Cả màn hình toàn là chữ "hôn", chụp đến đoạn nào cũng không phải câu hỏi hay ho gì.

Nhân viên bắt đầu chụp màn hình.

Bên tôi là:

[Chị Khương, tối qua có phải chị với anh Chu hôn nhau không?]

Bên Chu Cảnh Hoành là:

[Anh Chu, tối qua có phải anh với chị Khương hôn nhau không?]

Tôi ngước nhìn trời bất lực, trước hơn chục camera, tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Bạn nghĩ sao?"

Bình luận bắt đầu [Ha ha ha].

Bọn họ thì vui vẻ rồi, chỉ có mỗi tôi là bi thương.

Bên Chu Cảnh Hoành thì do dự rất lâu mới ngượng ngùng trả lời: "Cái này... không nói được nhỉ?"

Cư dân mạng cười ngất:

[Có khác gì thừa nhận trực tiếp đâu?]

[Anh ấy còn không bằng không thừa nhận luôn đi, ha ha ha! Má nó chứ!]

[Vợ chồng son hài hước thật, cười chết tôi, chờ thông báo chính thức.]

[+11111, ai có thể ngờ hai người trước đây không ưa nhau mà lại lén lút thế này...]

Camera vừa hay bắt được cổ tôi.

Bình luận đồng loạt bổ sung:

[Thì ra là cuồng nhiệt phóng túng thế này!]

Cả ngày, tôi đều canh cánh chuyện dấu hôn bị phát hiện.

Đến tối, Chu Cảnh Hoành lại đến tìm tôi.

Tôi muốn khóc: "Làm sao đây? Đều bị phát hiện rồi."

Anh ôm tôi: "Phát hiện thì phát hiện. Chúng ta yêu đương chính đáng, đâu phải ngoại tình."

Trông anh rất đường hoàng, khiến tôi còn nghi ngờ người ngượng ngùng trước camera sáng nay là ai.

Tôi gõ đầu anh:

"Anh bớt đi!"

Anh thừa cơ nắm tay tôi:

"Hôn thêm cái nữa."

Tôi: “...”

21

Tuy đúng như Chu Cảnh Hoành nói, chúng tôi là yêu đương chính đáng, nhưng trong một tháng quay chương trình, mỗi lần anh đến tìm tôi vào buổi tối, tôi đều có cảm giác vụng trộm.

Chu Cảnh Hoành thì hoàn toàn ngược lại, anh cuộn tròn trên giường tôi, cảm thán không thôi:

"Tiểu Nghi, em biết không? Mỗi ngày anh đều mong đợi buổi tối sau khi quay xong."

Tôi trợn mắt với anh, thứ anh mong đợi đâu phải buổi tối, rõ ràng là...

Thôi vậy.

Anh lại lê la bò tới:

"Ngày mai kết thúc quay phim, tối chúng ta ở đâu?"

Tôi nhất thời không biết nói gì: "Anh không có lịch làm việc à?"

Anh sững người, như mới tỉnh mộng: "Phải rồi, nhưng anh đã quen tối nào cũng gặp em rồi..."

Tôi bóp vành tai anh: "Tỉnh lại đi! Ngày mai anh vào đoàn phim, ngày kia cũng em vào đoàn phim!"

Anh tủi thân ôm tai: "Tiểu Nghi, anh sẽ nhớ em, em có nhớ anh không? Đoàn phim của em ở đâu? Anh có thể chuyển đến đó ở không? Hay là anh đến thăm em? Sao em không nói gì? Em không nhớ anh à?"

Tôi chỉ thấy đau đầu.

Thấy tôi không nói gì, anh dứt khoát kéo tôi vào lòng, lẩm bẩm: "Em không nhớ anh thì thôi, nhưng em phải nhớ thích anh."

Tôi bị anh chọc cười:

"Được, em nhất định sẽ nhớ.

"Nghéo tay nhé!"

"Nghéo tay."

Hai người, dưới ánh trăng, nhưng chỉ in một bóng mờ, bởi vì trong đó có một người, là đồ trẻ con!

-Hết-