Chương 10 - Bạn trai cũ bảy đêm một lần
16
Tôi từng nghĩ đến vô số khả năng vỡ hình tượng ngây thơ trong trắng trên đời này, nhưng chưa từng nghĩ đến việc đối mặt với tử thần kiểu đổ máu thế này.
Tôi cúi đầu đi theo Bùi Diễn, không dám nói lời nào.
Giày cao gót không tiện đi đường, tôi đi mà lắc lư xiêu vẹo.
Bùi Diễn liếc nhìn tôi, bước chậm lại.
Đợi đến khi tôi vất vả lắm mới ngồi được lên xe, định trượt người quỳ xuống giải thích trước, anh đã đạp ga khiến tôi bị đẩy ngược về phía sau.
Đến lúc này, rượu trong người tôi đã bị ép tỉnh hết, cả người tỉnh táo đến mức có thể làm một đề toán thi đại học.
Cầu cứu online, tôi nên làm thế nào để xoa dịu anh bạn trai đang như quả bom nổ chậm này đây?
Nói rằng vừa nãy tôi bị chó nhập? Hay nói tôi chỉ đi ngang qua hộp đêm vào xin ăn?
Trong sự im lặng chết chóc, xe dừng lại, đã đến căn hộ cao cấp của anh.
Bùi Diễn xuống xe, anh đi vòng qua đầu xe bước nhanh đến ghế phụ, túm lấy tôi đang định lén lút xuống xe, lực không mạnh.
Nhìn vẻ mặt không còn quá khó chịu của anh, tôi thở phào.
Khi vào căn hộ của anh, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi lời giải thích.
Dù sao cũng là xin lỗi từ đầu đến cuối.
Nếu anh không tha thứ không chấp nhận, tôi sẽ khóc cho anh xem.
Tóm lại là không chia tay!
Nhưng Bùi Diễn hoàn toàn không có vẻ muốn chủ động để tôi giải thích, rót cho tôi cốc nước nóng rồi tự đi tắm.
Mọi lời nói của tôi đều bị nghẹn lại không nói được, đành phải đi tắm trong phòng tắm phòng khách.
Đến khi Bùi Diễn tắm xong, tôi đã nằm gọn trong chăn của anh, run rẩy quay lưng về phía anh.
"Quay lại đây, trên tường có vàng à?"
"Vâng vâng~"
Tôi chậm rãi xoay người, nhìn Bùi Diễn với vẻ mặt muốn lấy lòng, sợ anh lấy thắt lưng tẩm i-ốt, vừa đánh vừa khử trùng.
Tưởng sắc mặt Bùi Diễn sẽ không đẹp đẽ gì, không ngờ anh lại đang nhìn tôi với vẻ như nửa cười nửa không.
Anh giơ tay bóp bóp mặt tôi, vươn tay kéo tôi vào lòng.
"Nghĩ kỹ cách giải thích chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi!"
Tôi lập tức bắt đầu giải thích cho anh về chuyện tạo hình tượng.
Tóm lại là một câu, vì quá yêu anh.
"Bùi Diễn, em thật sự không cố ý, nếu anh thực sự thích hình tượng ngây thơ trong trắng, em sẽ tiếp tục giả vờ, tuyệt đối không để anh không hài lòng, nên, chúng mình có thể không chia tay không?"
Tôi lo lắng bấu tay.
17
Bùi Diễn nghe xong, khẽ cười một tiếng.
Anh nói: "Thẩm Giai Kỳ, ai nói anh thích hình tượng ngây thơ trong trắng?"
"Không phải sao, năm đó anh nói thấy em mặc váy trắng là miệng đắng lưỡi khô mà."
Bùi Diễn nghịch tóc tôi, lười biếng nói:
"Điều này là thật, nhưng anh không chỉ thích một mặt này của em, anh thích tất cả các mặt của em."
"Còn nữa..."
Bùi Diễn kéo tôi vào lòng thêm chút nữa, nói một câu hàm ý sâu xa.
"Em tưởng anh là kẻ ngốc à?"
Câu này khiến CPU của tôi bị đốt cháy.
"Vậy anh sớm biết em đang giả vờ rồi?"
"Ừm, anh tưởng đây là sở thích của em, nên cũng không nói gì."
"..."
Chết tiệt.
Một hiểu lầm lớn.
Nhưng tôi vẫn thở phào, không giả vờ nữa, ngả bài ra thôi.
Tôi cứ thế cười hì hì sáp lại hỏi anh: "Vậy tối nay anh giận gì?"
"Anh giận vì em nói dối anh là đang ngủ, lén lút đi hộp đêm gọi trai."
"Anh không ở đây, em một mình cô đơn tịch mịch lạnh lẽo."
"Vậy lần sau anh đi công tác, em đi cùng anh, anh đang thiếu thư ký nữ."
Tôi nghiêm túc từ chối.
"Thôi, em cũng có sự nghiệp riêng."
Sự nghiệp thu nhập ba nghìn năm trăm một tháng, không đủ tiền mua một cái áo ngắn tay của Bùi Diễn.
Bùi Diễn nghe xong, cổ họng phát ra một tiếng kỳ quái của chủ nghĩa tư bản.
"À."
"..."
"!!!"
Tôi tức giận xấu hổ nhào lên người anh, đùa giỡn với anh.
"Không được coi thường em!"
Bùi Diễn ôm eo tôi, giọng khàn khàn.
"Thẩm Giai Kỳ, em giận thì giận, sao lại kéo quần ngủ của anh?"
"Em không sờ gì đó sẽ mất ngủ."
"..."
Bùi Diễn thở dài.
"Đôi khi em dâm đãng khiến anh hơi sợ."
Tôi nhe răng, cười hì hì.
"Muộn rồi, lần này cấm chia tay!"
- Hết -