Chương 9 - Bán Tôi Vào Vùng Núi Hẻo Lánh
“Làng tôi dù nghèo thật, nhưng từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần phát hiện có hành vi phạm pháp — chúng tôi lập tức báo công an!”
“Anh tưởng người ở đây lạc hậu, không biết gì à? Tôi nói cho anh biết người làng tôi biết phân biệt đúng sai, không làm chuyện trái luật!”
Lời vừa dứt, họ hàng xung quanh lập tức vỗ tay vang dội, từng tiếng vỗ như đánh thẳng vào mặt Từ Vĩ và bè lũ của hắn.
Đúng lúc đó, trưởng thôn dẫn theo cảnh sát tiến vào sân, áp giải Từ Vĩ và bọn buôn người rời đi trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Sau đó, trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát điều tra ra toàn bộ đường dây — và bắt trọn ổ bọn buôn người.
Thì ra, Từ Vĩ vốn cũng là một thanh niên xuất thân từ vùng quê nghèo. Khi lên thành phố làm việc, hắn nhận ra mình chẳng có gì ngoài khuôn mặt dễ nhìn, không bằng cấp, không năng lực.
Thay vì cố gắng, hắn chọn lao vào con đường đen tối, làm những việc mà chính bản thân cũng biết là không thể quay đầu.
Du An kể lại cho tôi:
Từ Vĩ đã từng lừa hơn chục cô gái, tất cả đều thông qua chiêu bài “giả vờ yêu đương”, sau đó lừa họ đến những nơi hẻo lánh để bán lấy tiền.
Hắn đã dấn thân vào bóng tối quá sâu…
Nhưng lần này, hắn đã đụng nhầm người.
Sau này, Từ Vĩ cùng những kẻ cầm đầu trong đường dây buôn người bị tuyên án hơn hai mươi năm tù giam.
Còn tên trùm buôn người đứng sau, sau một thời gian trốn chạy, bị bắt tại khu vực biên giới cuối cùng, bản án dành cho hắn là tử hình.
Riêng Dương Nhị Ngưu và mẹ hắn, vì tuổi già và được giám định có vấn đề về tâm thần, nên thoát khỏi án tù.
Thế nhưng, hai mẹ con họ không còn mặt mũi nào sống tiếp ở làng, cuối cùng lựa chọn treo cổ tự tử trong một đêm lạnh giá.
Khi nghe tin này, tôi không khỏi ngẩn người, có chút hoang mang và trống rỗng trong lòng.
Bởi thuở nhỏ, Dương Nhị Ngưu và mẹ hắn từng là những người tử tế trong làng.
Có lẽ là vì nỗi ám ảnh quá sâu về việc phải có con cháu nối dõi, khiến họ từ lương thiện trở thành mù quáng.
Nhưng…
Làm sai thì phải trả giá.
Nếu người bị bán đi không phải là tôi, mà là một cô gái yếu ớt khác, có lẽ cuộc đời của cô ấy đã bị hủy hoại mãi mãi rồi.
Sau khi đón Tết ở quê nhà, tôi trở lại trường dẫm lên lớp tuyết chưa tan hết, hít vào hơi lạnh ngọt lành, bước vào một cuộc sống yên bình như xưa.
Chỉ có một điều duy nhất khác biệt
Tôi lại bắt đầu yêu.
Và lần này, người tôi yêu là Du An một người mà tôi có thể tin tưởng giao phó cả cuộc đời.
Chúng tôi yêu xa một kiểu tình yêu mà người ngoài nhìn vào thấy chẳng có gì thú vị.
Anh bận công tác, tôi bận học hành, đến tận khuya mới có thể tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho nhau.
Bạn cùng phòng thường hay trêu tôi:
“Yêu như vậy có gì hay, không ôm, không gặp, có khác gì bạn pen-pal đâu?”
Nhưng tôi lại thấy… vô cùng yên tâm.
Một thứ tình cảm lặng lẽ, vững vàng, không ồn ào, không ảo tưởng.
Hai năm sau, tôi tốt nghiệp và trở về quê nhà, làm việc tại ủy ban thị trấn, góp phần xây dựng vùng đất nơi mình sinh ra.
Còn đồn cảnh sát nơi Du An công tác, thì nằm ngay sát bên.
Chúng tôi từ một cặp yêu xa, trở thành “hàng xóm vách tường”, gặp nhau mỗi ngày còn nhiều hơn số lần gặp trong suốt cả năm yêu xa cộng lại.
Rồi chuyện tình của chúng tôi cũng đến lúc bàn tính chuyện hôn nhân.
Sau khi hai bên gia đình gặp gỡ, bàn bạc, Du An mang lễ đến nhà tôi, hồi hộp ngồi bên bàn ăn, mồ hôi túa ra tay vì lo lắng.
Lần đầu ra mắt nhà gái, đúng là… lóng ngóng thấy rõ.
Cứ nằng nặc đòi vào bếp phụ giúp mà bếp thì là bếp củi, nấu bằng nồi đất, anh không biết cách nhóm lửa, suýt nữa làm cháy cả gian bếp của mẹ tôi.
Cuối cùng cũng dập được lửa, bữa cơm tuy vất vả vẫn được nấu xong.
Nhưng đến lúc bưng thức ăn ra, Du An lại lỡ tay làm vỡ mất một cái bát.
Bố tôi ngồi im, mặt nghiêm như tượng đá, không nói một lời.
Du An thì toát cả mồ hôi lạnh, ánh mắt thấp thỏm như học sinh chờ điểm kém.
Ăn xong, Du An hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt bố tôi, giọng chân thành khẩn thiết:
“Chú, dì… con biết hai người coi Nguyệt Nguyệt như trân bảo trong lòng. Con xin hứa — đời này con nhất định sẽ đối tốt với cô ấy. Chỉ mong hai người đồng ý cho tụi con đến với nhau.”
Nói xong, anh lấy ra một chiếc túi nhỏ, đưa cho bố mẹ tôi:
“Đây là toàn bộ số tiền con tích lũy được từ khi đi làm. Nếu hai người đồng ý, con sẽ chuyển hết sang tài khoản của Nguyệt Nguyệt ngay lập tức.
Còn lễ cưới, nhà cửa, con cũng đã chuẩn bị một căn hộ ở thị trấn, giấy tờ sẽ đứng tên cả hai. Con không có gì nhiều… nhưng con sẵn sàng dâng hết những gì mình có.”
Cuối cùng, bố mẹ tôi cũng gật đầu đồng ý.
Bố tôi nói một câu làm tôi rơi nước mắt:
“Chú không nhìn tiền nhiều hay ít, chỉ nhìn vào lòng người có chân thành hay không.”
Sau đó, tôi và Du An tổ chức hôn lễ, cùng nhau gây dựng cuộc sống mới ở thị trấn.
Nhưng dù sống ở nơi phồn hoa hơn, tôi vẫn không quên nơi mình sinh ra.
Hưng Long thôn — nơi nghèo nhất mười dặm tám làng, nơi từng không có nổi một sinh viên đại học, nơi từng bị gọi là “nơi chỉ có đàn bà bị bán và đàn ông độc thân”.
Tôi quay về đó, trở thành bí thư chi bộ thôn,
và bắt đầu một hành trình thay đổi vùng quê nghèo từ chính đôi tay mình.