Chương 9 - Bản Thỏa Thuận Ly Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh tắt đèn, ghé sát vào tôi thì thầm trong bóng tối: “Ngủ ngon nhé, bà xã.”

Cách gọi quen thuộc ấy khiến mũi tôi cay xè.

Tôi xoay người vùi vào lòng anh, ngửi mùi sữa tắm quen thuộc, bất chợt thấy đời người chẳng gì hơn thế —

Lạc lối bao lần, cuối cùng cũng trở về vòng tay ấy.

Thủ tục tái hôn còn nhanh hơn tưởng tượng.

Vẫn là Cục Dân chính đó, vẫn cửa sổ đó, thậm chí nhân viên cũng là chị trước kia.

Chị ấy nhận giấy tờ, nhướng mày: “Lại là hai người à?”

Hạ Lâm Xuyên siết tay tôi thật chặt: “Lần này, không có lần thứ ba đâu.”

Khi con dấu đỏ in xuống giấy, anh ghé sát tai tôi thì thầm: “Bà chủ, xin hãy chăm sóc anh cả đời.”

Tôi cấu tay anh: “Sến sẩm.”

Ra khỏi Cục Dân chính, anh như ảo thuật rút ra một bó hoa hướng dương to tướng từ trong xe: “Chúc mừng đám cưới!”

“Tái hôn.” Tôi chỉnh lại.

“Tuổi trẻ lần hai.” Anh cúi đầu hôn tôi, ánh nắng len qua cánh hoa chiếu xuống gò má, ngứa ngứa mà ấm áp.

Chúng tôi không tổ chức hôn lễ, mà dùng khoản tiền đó mở một tiệm sách nhỏ cạnh quán cà phê.

Tên tiệm là Vãn Xuyên — tên tôi, họ anh.

Ngày khai trương, mẹ Hạ Lâm Xuyên ngồi xe lăn đến cắt băng, dì Trương làm cả tháp bánh ba tầng.

Lâm Mộng giơ ly champagne la lớn: “Hôn nhau đi!”

Hạ Lâm Xuyên lập tức kéo gáy tôi hôn tới, giữa tiếng huýt sáo rộn ràng, tôi thấy mẹ Hạ Lâm Xuyên quay đầu cười, giả vờ không nhìn.

Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.

Anh mỗi sáng đến công ty xử lý việc, chiều ghé tiệm sách phụ tôi sắp xếp giá kệ.

Bánh quy tôi nướng thành món đặc trưng của quán, có người còn đến mua mang về.

Một đêm mưa khi tiệm vừa đóng, chúng tôi ngồi trên gác xép tiệm sách, cùng nhau dọn dẹp sách cũ.

Hạ Lâm Xuyên bất ngờ lôi ra một tờ giấy vàng ố trong quyển Hoàng tử bé.

“Cái gì đây?”

Tôi ghé lại nhìn, lập tức đỏ mặt tới tận tai.

Đó là bức thư tình tôi viết cho anh hồi đại học, không biết bằng cách nào lại kẹt trong sách suốt mười năm.

“Đọc cho anh nghe được không?” Anh cười xấu xa, ôm tôi lại gần.

“Không được!” Tôi lao vào giật lại giấy, nhưng bị anh ghìm xuống chiếc sofa lười.

Anh hắng giọng, dùng chất giọng truyền hình đọc lớn: “‘Hạ Lâm Xuyên, hôm nay anh chơi bóng rổ đẹp trai chết đi được…’”

“Im đi!” Tôi vớ gối ôm ném vào mặt anh.

Cứ thế đùa giỡn rồi hôn nhau, sàn gác xép cũ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tiếng mưa ngày càng lớn.

Anh bỗng dừng lại, vén tóc tôi sang một bên: “Lệ Vãn.”

“Ừm?”

“Cảm ơn em… đã đợi anh trưởng thành.”

Ngoài cửa sổ sấm chớp vang rền, còn trong mắt anh, tôi thấy cả một vũ trụ dịu dàng.

Sau đó, chúng tôi nuôi một con mèo vàng trong tiệm sách, đặt tên là Latte.

Mẹ Hạ Lâm Xuyên mỗi tuần đều đến uống trà chiều, tiện thể lén cho mèo ăn cá khô.

Dì Trương kiểm soát tiểu đường rất tốt, còn cứ đòi dạy tôi hầm canh.

Lâm Mộng và Chu Dương trở thành khách quen, một người chuyên tám chuyện, một người chuyên chọc mèo.

Một sáng cuối tuần bình thường, tôi tỉnh dậy trong hương cà phê, thấy Hạ Lâm Xuyên đang nằm bên cạnh ngắm tôi.

Nắng xuyên qua rèm cửa, phủ một lớp vàng óng lên lông mi anh.

“Nhìn gì vậy?” Tôi dụi mắt lười biếng hỏi.

“Nhìn vợ anh.” Anh hôn nhẹ lên mũi tôi. “Bà chủ tuyệt nhất thế gian.”

Latte nhảy lên giường, giẫm lên mặt anh rồi chui vào lòng tôi.

Chúng tôi cười đùa, lăn lộn thành một đống, nắng và lông mèo phủ đầy trên drap giường.

Không có điều gì long trời lở đất, chỉ có tái ngộ sau xa cách.

Không có gì hoàn mỹ tuyệt đối, chỉ có mảnh gương vỡ được gắn liền.

Giống như ly cà phê anh pha mỗi ngày cho tôi — ban đầu hơi đắng, hậu vị lại ngọt ngào.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)