Chương 7 - Bản Thỏa Thuận Bí Mật
10
Ba tháng sau. Tôi trở về xưởng cũ của ông ngoại, nằm sâu trong núi. Sóng yếu, cũng tốt — yên tĩnh.
Tôi khoá điện thoại thông minh lại, nhét vào ngăn kéo. Khoác lên mình chiếc tạp dề cũ kỹ của ông. Lò nung vẫn là kiểu máy cũ từ năm mươi năm trước.
Không có bản thiết kế. Không có mẫu thử. Chỉ có mấy tờ bản công thức cháy xém còn sót lại.
Tôi quét phần tro đó vào thùng đựng men. Thêm nước, khuấy đều. Ngón tay chấm một ít, bôi đại lên phôi gốm.
Ngày mở lò? Tùy duyên.
Mỗi ngày tôi chẻ củi, nhóm lửa, pha men. Lòng bàn tay lại chai sạn như xưa.
Tiểu Triệu mỗi tuần mang đồ tiếp tế lên một lần.
Quỹ nhận được nhiều lá thư xin hỗ trợ. Thương hiệu L muốn gia hạn hợp tác.
Có lời mời từ một triển lãm quốc tế tổ chức hai năm một lần…
Tôi xua tay. Từ chối hết.
Một sáng sớm, lò nung tự nhiên tắt lửa. Tôi đợi đến khi nhiệt độ hạ thấp đủ để mở cửa.
Không có vật thể nào định hình. Chỉ có một khối lưu ly hỗn độn.
Như tinh vân, như xoáy nước, như hình hài của sự sống thuở sơ khai.
Dưới ánh sáng, tro giấy cuộn xoay trong lòng lưu ly. Tựa như những mảnh vỡ của sao trời.
Tôi đặt nó lên bệ cửa sổ. Gọi nó là: “Tôi”.
Nắng chuyển dần. Lưu ly in bóng lên mặt gỗ, khi dài khi ngắn, lúc mờ lúc sáng.
Lò nung… lại đến lúc nhóm lửa rồi.
Hết