Chương 2 - Bản Thỏa Thuận Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi đứng trong căn phòng khách trống trải. Ngay cả hơi thở cũng như mang theo vụn băng va chạm.

2

Ổ khóa xưởng có dấu hiệu từng bị cạy. Không rõ ràng, nhưng không qua mắt được tôi.

Bên trong hỗn độn. Máy tính không thấy đâu.

Chiếc tủ chống cháy đựng ổ cứng sao lưu cũng mở toang — trống rỗng.

Chuyện nằm trong dự đoán. Hình Cảnh Thâm xưa nay luôn như vậy.

Thứ anh ta muốn — chưa bao giờ cần hỏi ý kiến của người “sở hữu” là tôi.

Tôi đứng giữa đống lộn xộn như bãi chiến trường.

Trong không khí vẫn còn vương mùi men sứ và lửa lò.

Đó là cuộc sống của tôi.

Nhưng trong mắt anh ta, lại chỉ là một đống “dữ liệu” có thể tùy tiện đem tặng người khác.

Tôi quay về nhà chính.

Hình Cảnh Thâm đang ở trong thư phòng, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Có lẽ đang bận rộn xử lý những việc “quan trọng hơn” mấy chuyện vặt vãnh của tôi.

Tôi bước đến trước lò sưởi. Bên trong không có lửa, chỉ còn lại tro tàn lạnh ngắt.

“Trả chìa khóa lại cho tôi.” Tôi nói.

Anh ta không ngẩng đầu. “Chìa khóa gì?” “Chìa khóa xưởng. Cả máy tính và ổ cứng của tôi nữa.”

Cuối cùng anh ta cũng nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên và kẻ cả.

“Vị Hi, đừng gây chuyện.” Anh ta nói với giọng mệt mỏi, “Anh Trần đang chờ tài liệu, em phối hợp một chút.”

Phối hợp?

Phối hợp để anh ta mang đồ gia truyền của tôi đi tặng người khác sao?

Tôi rút từ túi ra một tờ giấy gấp làm tư.

Giấy xuyến chỉ đã ngả màu, trên đó là công thức viết tay bằng bút lông, nét chữ nhỏ.

Công thức nguyên bản và cốt lõi nhất của “Diệu Biến Thiên Mục”.

Dĩ nhiên, bên trong có vài thông số cực kỳ quan trọng — bị tôi cố tình viết sai.

Sai đến mức thảm họa.

Tôi mở tờ giấy ra.

Ngay trước mặt anh ta, tôi buông tay.

Tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống lò sưởi lạnh.

Anh ta chết sững.

Tôi cầm lấy hộp diêm trên bàn trà. “Xoẹt”— một que diêm cháy bùng lên giữa các ngón tay tôi.

“Vị Hi!” Anh ta bật dậy.

Tôi ném que diêm đang cháy vào lò sưởi.

Mép giấy bắt lửa, cuộn lại, chuyển đen. Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng từng dòng mực đen.

Lửa hắt lên mặt tôi, nóng rát. “Công thức nằm trong đầu tôi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng. “Muốn lấy thì… đốt cả tôi đi.”

Gương mặt anh ta cứng đờ. Kinh ngạc, khó hiểu — và một chút… sợ hãi?

Lần đầu tiên, anh ta thấy trong mắt tôi là sự quyết liệt điên cuồng. Không còn là Thẩm Vị Hi ngoan ngoãn, im lặng, để mặc người khác thao túng nữa.

Ngọn lửa dần lụi tàn. Tàn tro cuối cùng rơi xuống.

Anh ta mấp máy môi, không nói được lời nào. Nhưng ánh mắt lạnh như băng.

Tôi quay lưng rời đi. Không về phòng ngủ, mà xuống tầng hầm.

Nơi này ẩm thấp, tối tăm. Nhưng có một bàn làm việc nhỏ, anh ta không biết.

Cùng với một bộ máy theo dõi từ xa, kết nối trực tiếp với lò nung lõi trung tâm thực sự.

Tôi nhấn nút khởi động.

Màn hình bật sáng, ánh xanh lam nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.

Trong lúc chờ hệ thống khởi động. Một thông báo email mới hiện lên.

Toàn bộ là tiếng Anh. Tiêu đề được in đậm, rõ ràng đến chói mắt—

“Congratulations! You are the Grand Prix Winner of the International Gaia Design Award…”

(Xin chúc mừng! Bạn là người đoạt giải Grand Prix của Giải thưởng Thiết kế Quốc tế Gaia…)

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. Rất lâu.

Cho đến khi cảm giác cay xè nơi khóe mắt được thay thế bằng một thứ nóng bỏng hơn nữa.

3

Tôi giữ kín chuyện đoạt giải. Giữ chặt như giữ lấy một đốm lửa sắp nảy mầm.

Hình Cảnh Thâm không còn động đến đồ của tôi nữa.

Cuộc đối đầu trong thư phòng tối hôm đó, giống như một hiệp định ngừng bắn không lời.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là sự im lặng trước cơn bão.

Quả nhiên. Ba ngày sau, dư luận bắt đầu dậy sóng.

Đầu tiên là vài tài khoản marketing cùng đăng bài. Tiêu đề bài nào cũng giật gân hơn bài trước…

【Sốc! Vợ tổng giám đốc Hình nghi mắc bệnh tâm lý, trầm cảm lâu năm và sống tách biệt】

【Bóc trần “nghệ nhân lưu ly” Thẩm Vị Hi – tác phẩm bị tố đạo nhái và chắp vá】

【Giấc mộng hào môn tan vỡ? Người trong cuộc tiết lộ: Phu nhân họ Hình đã ly thân, ngày ngày đốt kính xả stress】

Ảnh minh họa là bóng lưng tôi bị chụp lén lúc đến xưởng.

Mặt mũi xanh xao, ánh mắt trống rỗng.

Phía dưới là những bình luận không thể đọc nổi.

“Nhìn là biết có vấn đề tâm lý.” “Nghệ nhân gì chứ, chiêu trò cả thôi.” “Chắc bị tổng giám đốc Hình đá rồi, hóa điên.”

Điện thoại kêu liên tục. Số quen có, lạ có. Người an ủi, người tò mò, người mừng vì tôi gặp nạn.

Tôi không bắt máy. Chặn hết mọi số lạ.

Hình Cảnh Thâm gọi đến một lần. Tôi tắt máy. Anh ta nhắn một dòng:

“Vị Hi, về nói chuyện. Mấy tin đó, anh có thể xử lý.”

Giọng điệu như ban phát. Như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì đến anh ta.

Tôi xóa tin nhắn. Nhìn ra cửa sổ xưởng, bầu trời xám xịt mù mịt.

Thứ có thể làm tổn thương con người, từ trước đến nay không chỉ có dao kiếm.

Lời đồn, tin giả — là dao mềm, cắt thịt mà đau hơn cả thép lạnh.

Nhưng tôi không khóc. Cũng không đi tìm anh ta chất vấn.

Tôi lục lại một số điện thoại suýt nữa đã quên mất. Bấm gọi.

“Alo, ông Lý, cháu là Vị Hi… học trò của ngoại.” Giọng tôi nhẹ như gió.

Đầu bên kia là một khoảng lặng dài. Rồi một tiếng thở dài nặng trĩu.

“Vị Hi à… chuyện của cháu, ông có nghe rồi.”

Một tuần sau. Khi dư luận đang sục sôi ở đỉnh điểm.

Tài khoản chính thức của Dự án Bảo tồn Di sản Phi vật thể Quốc gia, đột ngột đăng một bài viết chín ảnh.

Ảnh đầu tiên là gia phả trăm năm của Lưu Ly Các — nét chữ lối tiểu khải, ghi chép dày đặc về các đời truyền nhân.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)