Chương 7 - Bạn Thân Giúp Tôi Vả Mặt Nhà Chồng Cực Phẩm
Máy xúc bắt đầu hoạt động.
Nhân viên cấp cứu ở bên cạnh ôm đầu tôi, chúng tôi cùng bị máy xúc đào lên.
Mẹ chồng tôi đột nhiên hỏi: “Khoan đã, các anh đào rồi có lấp lại không? Lấp lại thì chúng tôi cũng không phải trả tiền đúng chứ?”
Chồng tôi mất kiên nhẫn nói: “Mẹ, bớt nói mấy câu đi, dù sao cũng đã có người trả tiền rồi.”
Bố chồng tôi vốn chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện gì, lúc này lại sốt ruột, ông ta quát lớn với chồng tôi: “Mày còn chưa từng tự mua nhà! Mày biết sửa nhà tốn bao nhiêu tiền không? Mấy chục vạn đấy! Mười vạn có khi còn không đủ!”
Chồng tôi ngây người.
Anh ta vội vàng hỏi: “Các anh có lấp lại không?”
Người thợ cả đang gọi xe tải đến, nghe chồng tôi nói vậy thì ngây người: “Không biết, phải xem ông chủ nói thế nào.”
Chồng tôi kích động nói: “Các anh phải lấp lại chứ! Mười vạn chúng tôi cũng không trả nổi!”
Mẹ chồng tôi vừa rồi còn dùng cơ thể chặn máy xúc, bây giờ vội vàng chặn trước xe tải, khóc lóc nói: “Các anh lấp lại đi, phải đồng ý bằng văn bản thì các anh mới được đi! Lấp lại cho chúng tôi!”
Một tiếng gầm quen thuộc đột nhiên vang lên khắp cả con phố.
“Lấp lại! Tôi lấp cả nhà bà!”
Tôi nằm trên mảnh đất mà máy xúc đang nâng, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người đó.
Bạn thân mặt lạnh như băng, nhanh chóng đi về phía tôi.
Đằng sau cô ấy là một nhóm côn đồ mặc vest.
Tôi chỉ nghe nói công việc kinh doanh của cô ấy rất lớn nhưng tôi chưa từng tận mắt chứng kiến.
Nếu tôi vẫn có thể nói, tôi sẽ cười tươi và nói với cô ấy, tôi còn tưởng đang quay phim.
Nhưng tôi không thể nói được.
Tôi chỉ có thể khóc không ngừng.
Vốn dĩ tôi đang nằm.
Nhưng vì ở trên máy xúc, tôi và cô ấy ngang bằng nhau.
Cô ấy đến trước mặt tôi.
Cô gái thường ngày không bao giờ cười này, lúc này đang nâng mặt tôi, áp trán vào mặt tôi, cố kìm tiếng khóc nức nở.
Cô ấy nói bên tai tôi: “Sống tốt vào, tao có rất nhiều chuyện phải tính sổ với mày đấy.”
Bạn thân vẫy tay, máy xúc đặt tôi lên xe tải.
Những người thợ lập tức bắt đầu dỡ bỏ, còn bạn thân thì lạnh lùng nhìn chồng tôi.
Họ không quen nhau.
Tôi kết hôn sau khi bạn thân ra nước ngoài.
Chồng tôi cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Bạn thân nói: “Tôi là người sẽ gi//ết chết anh, kiếp sau nhớ sáng mắt lên.”
Chồng tôi nghi ngờ nhìn bạn thân, anh ta hỏi: “Cô đang giỡn gì vậy?”
Anh ta không biết, bạn thân của tôi chỉ đùa với tôi.
Trước mặt người khác, cô ấy không bao giờ đùa.
Không hổ là đội thi công lớn nhất khu vực chúng tôi, tốc độ dỡ bỏ của những người thợ rất nhanh.
Khi máy xúc dỡ xong, xe tải cũng khởi động.
Mẹ chồng tôi vội vàng khóc lóc trước xe tải: “Các người muốn đi thì cứ cán qua người tôi, tôi không sống nữa, nhà tôi bị đào hết rồi!”
Xe tải vẫn tiếp tục đi.
Bạn thân tôi không nói gì.
Mẹ chồng tôi sốt ruột, đứng dậy chặn trước xe tải, dang rộng hai tay.
Câu nói cô ấy vừa nói với tôi qua điện thoại, tôi cũng nghe từ nhỏ đến lớn.
Trước khi cô ấy ra nước ngoài, cô ấy chưa từng vi phạm lời hứa.
Vào khoảnh khắc mẹ chồng tôi dang tay, bạn thân gầm lên: “Xem khắp Đông Bắc này, ai dám động đến bạn thân của tôi!”
Người mạnh thực sự, nói là làm, làm là xong.
Cô ấy vừa dứt lời, một tên côn đồ mặc vest lập tức đi về phía mẹ chồng tôi, túm lấy cánh tay bà ta, kéo bà ta trở lại!
Mẹ chồng tôi ngã xuống, bị gã đè đầu, khuôn mặt già nua đập mạnh xuống đất.
Gã mặt mày dữ tợn: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Xe tải không dừng lại, trực tiếp cán qua hai chân bà chồng tôi.
Giống như bà ta đã nói.
Muốn đi qua thì cứ cán qua người bà ta.
Mẹ chồng tôi kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Xe tải hạng nặng cán qua, không phải là vấn đề gãy chân hay không, mà sẽ bị cán thành bùn nhão.
Mẹ chồng tôi đau đớn kêu khóc, bố chồng tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã có mấy người đến bên ông ta.
Họ nhẹ nhàng bế con tôi, bố chồng tôi theo bản năng muốn giật lại cháu nhưng bị một người bóp cổ, một tay nhấc bổng lên, rồi đập mạnh xuống đất!
Chồng tôi lập tức hoảng sợ.
Anh ta sợ hãi, hét lên, run rẩy dữ dội.