Chương 8 - Bản Niết Bàn Chấm Dứt Tại Đây
“Đoạn clip này bị cắt ghép lộ liễu quá rồi còn gì? Tại sao không có âm thanh? Tại sao chỉ chiếu những cảnh bất lợi cho Đường Nhược Vũ?”
“Tôi nhìn thế nào cũng thấy là Phương Tình đang cố tình kích động cô ấy.”
“Ngồi chờ cú lật kèo. Cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”
Cuộc khẩu chiến bùng nổ khắp mạng xã hội, nhanh chóng leo lên top hot search.
Sáng hôm sau, một tin tức như bom nổ chấn động làng giải trí: “Nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Cố Ngôn Chi công khai tố cáo Thẩm Dịch Trần xâm phạm bản quyền!”
Trong buổi họp báo, Cố Ngôn Chi mặc vest thẳng thớm, ngồi chính giữa, khí thế áp đảo toàn bộ hội trường.
Anh không vòng vo, trực tiếp để luật sư công bố tài liệu khởi kiện dài cả trăm trang.
Trong đó liệt kê đầy đủ: tất cả bản thảo gốc, bản demo thu âm từ khi Thẩm Dịch Trần debut, cùng đoạn ghi âm các cuộc trò chuyện giữa tôi, Thẩm Dịch Trần và Phương Tình.
Khi đoạn ghi âm trong phòng chứa đồ vang lên qua hệ thống loa —
“Cô ta chỉ là một con quái vật trầm cảm, không biết làm gì ngoài viết nhạc.
Đợi buổi diễn kết thúc, tôi sẽ cho cô ta ít tiền rồi tống cổ đi.” cả khán phòng nổ tung.
Tiếp theo là đoạn Chu Nhã Phân trong phòng nghỉ quát vào mặt tôi:
“Phương Tình xứng với Dịch Trần hơn cô!” “Cô mà dám phá hoại buổi biểu diễn, tôi thề sẽ khiến cô không kiếm nổi cả công việc rửa bát ở cái thành phố này!”
Bình luận trực tiếp nổ như pháo:
【Tới rồi tới rồi! Phim chính thức khởi chiếu! Mọi người đứng dậy chào đón!】
【AHAHA nghe giọng quen chưa! Đây chính là hiện trường xử lý công khai cẩu nam cẩu nữ!】
【Camera ơi zoom lên đi! Tôi muốn nhìn mặt Thẩm Dịch Trần! Chắc còn thay màu nhanh hơn bảng màu!】
【Đã đời! Quả tát này đánh vang tận mây xanh!】
Cuối cùng, đoạn video hai tên du côn được Phương Tình thuê, tự mình khai nhận, cách chúng đổ xăng trước căn hộ tôi ở để “phi tang chứng cứ” được công bố.
Từng cú đánh như búa tạ, giáng thẳng vào điểm yếu chí mạng của Thẩm Dịch Trần và Phương Tình.
Cả mạng xã hội gần như sụp đổ.
Fan từng bênh vực Thẩm Dịch Trần cảm thấy mặt mình bị tát đến sưng vù.
“Đúng là tôi mù mắt! Sao lại đi mê một tên trộm đê tiện như vậy?”
“Tội nghiệp Đường Nhược Vũ! Trải qua những gì thế này? Bị bạn trai và bạn thân phản bội, bị mẹ chồng tát, suýt chút nữa còn bị thiêu sống!”
“Thẩm Dịch Trần! Phương Tình! Chu Nhã Phân! Cút hết khỏi giới giải trí cho tôi!!”
Cổ phiếu công ty của Thẩm Dịch Trần lao dốc không phanh.
Tất cả nhãn hàng hợp tác đều đồng loạt tuyên bố hủy hợp đồng.
Chuỗi concert toàn quốc chuẩn bị tổ chức cũng bị hủy bỏ ngay lập tức.
Một đế chế âm nhạc, trong vòng vài giờ, sụp đổ hoàn toàn.
“Chín giờ sáng mai, MV hoàn chỉnh của Con Rối sẽ được phát hành toàn mạng.”
Cố Ngôn Chi tắt màn hình phát tin tức, quay sang nói với tôi.
Tôi gật đầu. Trong lòng rạo rực chờ đợi — chương cuối cùng của phiên tòa này, sắp bắt đầu.
9:00 sáng hôm sau.
Tôi ngồi trước máy tính, mở MV Con Rối.
Phân cảnh mở đầu là tôi mặc chiếc váy trắng rách nát, bị những sợi dây vô hình giật dây như một con rối, lảo đảo múa trên một sân khấu tráng lệ.
Phía dưới khán đài, chỉ có hai người xem — Thẩm Dịch Trần và Phương Tình đeo mặt nạ, cười một cách quái dị, vỗ tay không ngớt.
Khi âm nhạc dần vào cao trào, tôi bắt đầu giãy giụa dữ dội, cố cắt đứt những sợi dây trên người.
Dây càng siết chặt, da tôi bị cứa rách, để lại những vết máu loang lổ.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, xé toạc không gian bằng tiếng hét.
Từng sợi dây… cuối cùng cũng đứt.
Tôi không còn là con rối nữa.
Tôi lao khỏi sân khấu, đứng trước hai khán giả đeo mặt nạ, giật phăng mặt nạ của họ xuống.
Bên dưới là gương mặt kinh hoàng và méo mó của chính họ.
Tôi không đánh họ, cũng không mắng chửi.
Tôi chỉ lặng lẽ cầm lấy một cây đàn guitar, ngồi trước mặt họ, đàn hát một bài ca mà họ chưa từng nghe — một bài hát tràn đầy ánh sáng và hy vọng.
Đó là bản “Niết Bàn” thật sự mà tôi viết cho chính mình.
Trong tiếng hát của tôi, sân khấu lộng lẫy phía sau họ bắt đầu từng chút, từng chút sụp đổ, bốc cháy, và cuối cùng hóa thành tro bụi.
Còn tôi, ôm lấy cây đàn, bước ra khỏi tàn tích ấy, hướng về một thế giới hoàn toàn mới, tràn ngập ánh sáng.
Khung hình cuối cùng của MV, dừng lại ở khoảnh khắc tôi ngoái đầu lại — trên gương mặt là một nụ cười nhẹ nhõm, bình thản.
Không còn thù hận.
Không còn oán trách.
Chỉ còn lại… tái sinh.
MV vừa lên sóng một tiếng, lượt xem vượt mốc 100 triệu.
Trong phần bình luận, không còn những lời công kích hay tranh cãi. Chỉ còn những dòng chia sẻ nghẹn ngào và những lời chúc phúc chân thành.
“Nhược Vũ, chào mừng em trở về.”
“Từ hôm nay, em không còn là con rối của ai nữa. Em là nữ hoàng của tất cả chúng tôi.”
“Âm nhạc của em, xứng đáng được cả thế giới lắng nghe.”
Tôi nhìn những dòng chữ lướt qua màn hình, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng lần này, không phải vì đau khổ hay phản bội — mà là vì tôi đã thật sự tìm lại được tiếng nói của chính mình.
Tôi không biết Cố Ngôn Chi đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Anh đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
“Khóc xong rồi thì chuẩn bị đi,” — anh nói. “Buổi diễn solo đầu tiên của cô — đến lúc bắt đầu lên kế hoạch rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt anh phản chiếu ánh nắng ngoài khung cửa sổ, và cả nụ cười rạng rỡ đẫm lệ của tôi.
Ngày phán xét đã kết thúc. Còn thời đại của tôi — chỉ vừa mới bắt đầu.
9
Cái kết dành cho Thẩm Dịch Trần và Phương Tình còn thảm hại hơn tôi tưởng.
Không chỉ đối mặt với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ, họ còn bị truy tố vì các tội danh: gian lận thương mại, cố ý gây thương tích, và âm mưu phóng hỏa.
Chu Nhã Phân cũng bị điều tra vì hành vi bao che.
Gia đình từng hào nhoáng ấy, chỉ sau một đêm đã trở thành tội nhân bị cả xã hội lên án.
Nghe nói tại tòa, Thẩm Dịch Trần khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha thứ, nói rằng hắn chỉ nhất thời mê muội, rằng hắn vẫn còn tình cảm với tôi.
Còn Phương Tình thì đổ hết lỗi cho hắn, nói mình bị tình yêu làm mờ mắt nên mới phạm sai lầm.
Tình cũ biến thành kẻ thù, quay ra cắn xé nhau giữa phiên tòa — lộ rõ bộ mặt thật đến không thể thảm hơn.
Tôi không đến nghe xét xử.
Vì họ không còn xứng đáng xuất hiện trong bất kỳ chương nào của cuộc đời tôi.
Toàn bộ tâm trí của tôi, lúc này chỉ dành cho việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn solo đầu tiên của mình.