Chương 6 - Bản Ghi Chép Của Người Làm Hài Lòng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

17

Trong lúc hỗn loạn, Thương Dịch Trì còn gào lên đòi danh phận:

“Trần Dư, nói đi! Nói hắn mới là tiểu tam! Sau này tôi là vợ cả của em!”

Tôi thực sự khâm phục luôn.

Anh ta đúng là “nặng mùi chính thất”, kể cả đào góc tường mà cũng tự tin chính nghĩa đến thế.

Tôi cảm thấy, từ khi phản bác Sở Hoài tối nay, bệnh làm vừa lòng người khác của tôi đã đỡ hơn chút, nhưng… từ chối người khác thì vẫn hơi khó.

Thương Dịch Trì nhìn tôi đầy mong đợi, tôi vừa định mở miệng đồng ý thì —

Bốp! Anh ta bị Sở Hoài đấm thẳng vào mặt, ngã sõng soài.

Tôi chết sững,

Sở Hoài lạnh lùng cúi nhìn anh ta, một tay hất tóc ra sau, áo sơ mi xộc xệch, ánh mắt dài đẹp nheo lại, hừ lạnh một tiếng, đầy khinh thường:

“Đánh nhau mà còn phân tâm, ngu như chó.”

Thương Dịch Trì cố đứng dậy, khóe môi rỉ máu. Tôi vội đỡ anh ta:

“Anh không sao chứ?”

Thương Dịch Trì nhìn tôi, ánh mắt bỗng sáng lên, lập tức chuyển sang dáng vẻ chó khôn, như nghĩ ra kế gì đó, bắt đầu rên rỉ, ánh mắt long lanh:

“Tiểu Dư, đầu anh bị đánh đau quá…”

Sở Hoài chết lặng.

Tôi nói:

“Vậy tôi đưa anh đi bệnh viện nhé, đi thôi.”

Thương Dịch Trì lập tức tươi rói như trúng số.

Sở Hoài nhíu mày, vẻ mặt bắt đầu… căng thẳng.

“Đợi đã…! Trần Dư! Hắn đang giả vờ! Thương Dịch Trì mày là đồ trà xanh chết tiệt, mày thử diễn thêm lần nữa xem!”

Tôi nhìn Sở Hoài – dù thân tàn mình mẩy, anh ta vẫn đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tôi nói:

“Sở Hoài, chúng ta chia tay đi. Ha ha. Dù sao thì cũng đâu giống người yêu thật.”

Những lời này, trước kia tôi tuyệt đối không thể nói ra.

Nhưng giờ đây, chỉ cần cố gắng một chút, tôi lại có thể nói được rồi.

Tốt lắm!

Tôi – người mặt phẳng – đã biết tiến bộ rồi!

Tôi thấy trong mắt đen láy của Sở Hoài thoáng có ánh nước mờ ảo, khiến tôi hơi sững sờ.

Anh ta nhìn tôi đầy oán hận, nghiến răng:

“Chỉ vì cái đồ rác rưởi đó sao?”

Tôi ngây ngô cười:

“Vì anh và Đào Mộ Tuyết.”

Anh ta chết sững, như mất hết sức lực, loạng choạng bước về phía tôi.

Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi, tôi không động đậy, để mặc anh ta giữ lấy.

Giọng anh ta hơi khàn:

“Tôi và cô ta… không có gì cả…”

Nhưng giây tiếp theo, như sực tỉnh, anh ta nhận ra sự hèn mọn của mình, lập tức thẳng lưng, lại trở về dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày:

“Dù sao đi nữa, Trần Dư, hôm nay cậu mà dám đi với hắn, thì chúng ta coi như chấm dứt hoàn toàn!”

Giọng anh ta hơi run.

Tôi rút tay lại, cười khờ khạo:

“Được được, cứ làm như anh nói đi. Chúng ta chấm dứt nhé. Tạm biệt tạm biệt, ha ha.”

Tôi quay người rời đi cùng Thương Dịch Trì.

Lúc rút tay ra, hình như có thứ gì đó mát lạnh rơi xuống mu bàn tay tôi, nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí để ý.

18

Hai tháng trôi qua rất nhanh.

Thương Dịch Trì không còn là “tiểu tam” của tôi nữa, mà trở thành bạn tôi.

Cuối cùng tôi vẫn không nhận lời làm người yêu anh ta.

Phải, tôi đã học được cách từ chối người khác.

Tôi từ chối Thương Dịch Trì, nhưng anh ta lại rất vui, còn nói tôi cuối cùng cũng biết nói “không” rồi.

Anh ta còn nói, sau này mỗi lần tôi từ chối được ai đó, anh ta sẽ thưởng tôi mười vạn.

Tôi sung sướng phát điên luôn.

Hai tháng qua tôi vừa học hành, vừa từ chối yêu cầu vô lý của người khác, vừa nhận tiền từ Thương Dịch Trì, vừa luyện cười kiểu “thượng lưu cũ”.

Mùa xuân đã đến.

Hôm ấy, tôi đang sắp xếp tài liệu trong lớp, chợt thấy ngoài cửa sổ có hoa anh đào rơi như mưa.

Tôi thò đầu ra ngoài, thấy trời xanh lồng lộng, vài chiếc trực thăng đang thả cánh hoa xuống, phủ kín bầu trời.

Diễn đàn trường bị “đánh sập”:

【Lần trước cánh hoa là Sở Hoài tỏ tình Đào Mộ Tuyết, lần này là Sở Hoài tỏ tình Trần Dư!】

【Ờ xin lỗi, Trần Dư là ai vậy?】

【Là đàn chị ngành kỹ thuật sinh học của tụi mình! Học bá hạng nhất, siêu giỏi! Gần đây còn chuẩn bị thi đấu cấp quốc gia!】

【Woa, mỹ nữ học bá!】

【Không phải mỹ nữ đâu, tôi từng gặp rồi, rất bình thường, ăn mặc quê mùa, góc nghiêng xấu cực, nói chung là gái xấu.】

【Cười chết mất, con nhà giàu cũng có khẩu vị dị vậy sao? Loại này mà cũng nuốt nổi.】

【Bình luận trên nói khó nghe quá… Dữ liệu thí nghiệm của tôi từng không khớp, chính Trần Dư đã giúp tôi tìm ra vấn đề. Cả khoa chúng tôi đều biết cô ấy thông minh, giỏi giang, rất dịu dàng, luôn sẵn lòng giúp đỡ, lại còn hài hước nữa. Chúng tôi gọi cô ấy là “thiên sứ phòng thí nghiệm”. Yêu một người đâu chỉ vì gương mặt đẹp, hơn nữa cô ấy đâu có xấu.】

【Tôi cũng từng được Trần Dư giúp. Cô ấy luôn trả lời tận tình, cách giải thích rất mạch lạc.】

【Tôi cũng từng nhờ cô ấy. Con chuột thí nghiệm của tôi uống thuốc duy trì sức khỏe tôi bào chế, hôm sau suýt chết, may mà Trần Dư giúp cứu nó về.】

【Tôi từng gặp Trần Dư với Sở Hoài ngoài đời! Là sau trận tuyết đầu mùa, họ đang đắp người tuyết ngoài sân trường. Trần Dư đắp xong người tuyết lại đi đắp thêm nhà tuyết, Sở Hoài hỏi vì sao, cô ấy bảo không muốn trời tối người tuyết không có nhà ở. Tôi không thân với cô ấy nhưng cũng cảm nhận được cô ấy rất ấm áp. Tôi là hội viên câu lạc bộ nhiếp ảnh, còn lén chụp lại. [Hình ảnh]】

Tôi nhớ rõ chuyện đó.

Lúc ấy, tôi còn muốn làm vừa lòng cả một người tuyết, Sở Hoài đã cười bảo tôi ngốc quá.

Tôi mở tấm ảnh kia.

Tuyết trắng phủ khắp xung quanh, tôi mặc áo phao ngắn màu vàng chanh (ờm… đúng là hơi quê thật), đang ngồi xổm trên đất, trước mặt là một căn nhà tuyết. Tôi ngẩng đầu nhìn Sở Hoài.

Anh ấy vẫn như mọi khi không sợ lạnh, chỉ mặc áo len trắng, dựa lưng vào gốc cây, khoanh tay nhìn xuống tôi, mặt đồng hồ phản chiếu ánh tuyết lấp lánh, tóc đen rủ bên má, trong mắt là nụ cười dịu dàng.

Dưới tấm ảnh là vô số bình luận:

【Đẹp như tranh. Trời ơi.】

【Ai bảo Trần Dư xấu, góc nghiêng này cũng đâu đến nỗi, bình thường thôi, không phải “xấu xí” như lời đồn.】

【Sợ trời tối người tuyết không có nhà, trời ơi, đáng yêu muốn xỉu.】

【Sở Hoài đẹp quá, liếm liếm liếm, 365 ngày/năm, Trần Dư cho tôi mượn anh ấy 2 ngày được không.】

【Khoan đã, vậy tại sao giờ Sở Hoài lại tỏ tình lại? Trần Dư đã đá thiếu gia rồi à?】

【Tôi là bạn cùng phòng với Đào Mộ Tuyết, thật ra Trần Dư với Sở Hoài đang rất tốt, là Đào Mộ Tuyết cứ chen vào, đến cả lúc họ đi ăn cô ta cũng đứng ngoài nhà hàng, nhìn cứ như “Nhị Nguyệt Hồng” đến cầu thuốc. Sau đó lại giả bị tai nạn, bắt Sở Hoài đi tìm, anh ấy lúc đầu đi nhưng nửa đường đổi ý, cuối cùng không đến. Trần Dư lập tức đòi chia tay. Sở Hoài thì sĩ diện, không chịu cúi đầu, giờ mới thả hoa tỏ tình xin lỗi.】

【Hoa khôi xấu tính vậy á? Lúc đầu chính miệng cô ta nói chỉ coi Sở Hoài là bạn, giờ anh ấy có bạn gái rồi lại bám lấy.】

【Thôi đừng nói nữa, không lát nữa fan của cô ta lao tới đánh người.】

【Đánh thì đánh, tôi đứng về phía Trần Dư.】

【Học bá mà cũng khổ thật.】

Tôi lại nhìn tấm ảnh kia, không lưu lại, lập tức thoát ra rồi tắt điện thoại.

Tôi nhét tài liệu tham gia cuộc thi và máy tính xách tay vào ba lô, đeo lên lưng, rời khỏi phòng học.

Trên đường đi, ba mẹ gọi điện tới:

“Trần Dư à, ba mẹ biết con là đứa hiếu thảo nhất, có chuyện tốt chắc chắn sẽ nghĩ đến em trai, đúng không?

Nghe nói có đại gia trong trường đang theo đuổi con hả? Em trai con muốn mua xe, con cũng nên góp chút tiền đi.

Trong một nhà, chỉ khi con trai phát đạt thì cả nhà mới phát đạt được.

Con bỏ ra cho em trai 500 nghìn đi, dù sao con cũng không cần cưới vợ mà.”

Tôi cười:

“Không. Từ hôm nay, tôi sẽ không đưa cho em trai hay cho hai người một xu nào nữa.

Hai người nói con trai phát đạt thì nhà mới phát đạt, tôi không đồng ý.

Tôi thấy đầu óc Trần Minh Diệu toàn là đầu heo, mười năm liệt dương còn có tương lai hơn nó, buồn cười thật, đến xe điện Yadea còn thừa sức chở nó, nó còn mơ đòi mua ô tô?

Không có tiền thì Trần Minh Diệu cứ đi làm “gái đứng đường” kiếm sống.

À đúng rồi, số này tôi sẽ chặn.

Tôi cũng sẽ không lấy cái lão già đó để đổi sính lễ.

Từ hôm nay, tôi và hai người, với cả thằng em kia, cắt đứt hoàn toàn.

Nếu còn dám tìm tôi, cứ hỏi Trần Minh Diệu xem lần trước nó tìm tôi xong bị gì.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong bảy năm, tôi dám nói không với họ.

(Vâng, là tôi cố ý nói xấu ba mẹ và em trai, cũng cố ý nói xấu lão già kia.)

Bên kia im lặng, sốc tới không nói nổi lời nào.

Trần Minh Diệu cũng nghe điện thoại cùng, tôi vốn luôn chiều theo nó, giờ lại mắng thẳng, nó tức đến lắp bắp nhảy dựng lên:

“Mày! Mày…!”

Tôi nhớ câu ai từng nói, khẽ cười đáp:

“Nói cũng không rõ, đầu heo thành hàng giả chứ cái đầu mày mới là đồ thật.”

Tôi nghe bên kia có tiếng đập đồ.

Tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái, lập tức cúp máy, chặn số, rời khỏi tòa nhà giảng đường.

Tôi cố ý đi cửa bên để tránh mặt Sở Hoài.

Trong cơn mưa hoa anh đào rợp trời, tôi thấy một chiếc siêu xe màu xanh dạ quang nổi bần bật, kiêu ngạo đậu bên đường.

Thương Dịch Trì nhảy ra khỏi xe, giẫm lên đầy cánh hoa, thấy tôi thì lớn tiếng hét:

“Em chỉ được lấy anh! Không được lấy hắn!”

Tôi xoa thái dương:

“Em thật sự không rảnh đôi co với anh, khai mạc cuộc thi sắp trễ rồi.”

Nghe vậy, anh ta lập tức chống một tay vào cửa xe, bật người chui vào ghế lái:

“Anh chở em! F1 Champion chính hiệu làm tài xế cho em, sao mà trễ được! Mà hôm nay em có từ chối ai chưa?”

Tôi cười, ngồi vào xe:

“Có. Một người.”

Mắt anh ta cong lên:

“Giỏi quá, 100 nghìn!”

Gió xuân mát nhẹ, bầu trời xanh biếc, hoa anh đào phấp phới, hương thoang thoảng trong không khí.

Thời tiết thật đẹp và rạng rỡ.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc ba lô đặt trên đầu gối, bỗng cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.

À đúng rồi —

Cơn ác mộng kia, tôi đã lâu lắm rồi không còn mơ thấy nữa.

[Hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)