Chương 3 - Bạn Gái Vì Tiền

9

Năm đó, những chứng cứ mà tôi thu thập được vẫn còn trong máy tính của mình. Thời gian trôi qua, nhiều thứ đã trở nên mờ nhạt.

Những năm đại học, tôi bận rộn làm thêm không có thời gian điều tra lại.

Sau khi anh trai xuất viện, tôi vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa giữ khoảng cách với anh.

Anh không hài lòng, muốn sống cùng tôi, nhưng tôi lắc đầu từ chối:

“Không thích hợp.”

Dù sao, sau này tôi cũng sẽ đối đầu với anh.

Tôi đã mất hai năm chuẩn bị mọi thứ một cách lặng lẽ. Đầu mùa xuân năm thứ ba, tôi bắt đầu liên hệ với truyền thông để phơi bày mọi chuyện.

Tôi chìm đắm trong cơn thèm khát báo thù, những ngày nghĩ về Trần Tùng Cảnh ngày càng ít.

Năm tôi 25 tuổi, đồng nghiệp trêu chọc muốn giới thiệu tôi đi xem mắt. Tôi nhìn tin tức trên điện thoại về việc Trần Tùng Cảnh sắp đính hôn với tiểu thư nhà họ Hứa, chỉ cười nhẹ mà đồng ý.

Tống Như Nhiên, chẳng có gì không vượt qua được cả.

Ngày ra ngoài gặp phóng viên, tôi sửa soạn và bước ra khỏi cổng khu chung cư. Một chiếc xe sang trọng dừng ngay bên cạnh.

Khu chung cư này cũ kỹ, vào ngày làm việc hầu như không có bóng người, chiếc xe này xuất hiện thật lạc lõng.

Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ, định nhanh chóng rời đi thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung, quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn bị đám vệ sĩ của anh ta bắt lại, nhét vào trong chiếc xe sang trọng.

Sau ba năm, Trần Tùng Cảnh đã đến bắt tôi.

10

Khi mở mắt, tôi nhận ra mình bị trói trên một chiếc ghế.

Đèn chùm trong căn biệt thự sáng chói mắt. Tôi nheo mắt nhìn quanh và cuối cùng thấy rõ khung cảnh hiện tại.

Trần Tùng Cảnh ngồi trên ghế sofa đối diện, chân dài vắt chéo, ung dung nhìn tôi.

Bên cạnh anh, một chiếc vali đầy tiền mặt.

Bầu không khí nặng nề như trước cơn bão, khiến người ta khó thở.

Anh nhìn tôi hồi lâu, chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, chỉ vào chiếc vali, nghiến răng nói:

“Không phải cô thích tiền sao? Nhiều thế này đủ chưa?”

Ba năm trôi qua, dù khí chất đã chững chạc hơn, nhưng anh vẫn không thể kiềm chế được cơn nóng nảy.

Tôi quay đầu đi, nói: “Trần Tùng Cảnh, tôi muốn ra ngoài.”

“Với tư cách gì mà cô đòi đi?” Anh dừng ánh mắt trên mặt tôi. “Cô sẽ ở lại đây.”

Tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của kẻ đ,iên này, lớn tiếng phản bác:

“Trần Tùng Cảnh, để tôi ra ngoài!”

“Ra ngoài tìm ai? Tên anh trai tốt của cô? Đừng hòng.”

Sự tức giận và bực dọc trong mắt anh ngày càng lộ rõ:

“Tống Như Nhiên, cô sẽ ở đây, không được đi đâu cả.”

“Liên quan gì đến anh? Anh lấy tư cách gì? Chúng ta đã không còn liên quan gì từ lâu rồi, chính anh đã nói vậy! Chúng ta đã kết thúc!”

Tôi phũ phàng vạch trần vết thương trong quá khứ, khiến mối quan hệ của chúng tôi thêm đau đớn. Tôi tưởng mình không còn bận tâm đến việc anh có thích tôi hay không.

Nhưng sự thật là tôi quan tâm đến mức đau lòng.

Dường như anh cũng nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt thoáng dừng lại rồi nói:

“Thì sao? Cô nợ tôi, đời này cô cũng không trả nổi.”

“Thả tôi ra, tôi sẽ trả lại hết cho anh!”

Anh lôi tôi lên phòng ngủ ở tầng hai biệt thự, đóng chặt cửa, cắt đứt mọi tiếng nói của tôi. Anh chẳng nghe bất cứ điều gì, hoàn toàn cố chấp.

“Không đời nào.”

11

Tôi chẳng làm gì được, chỉ biết bị anh giam lỏng.

Ba bữa mỗi ngày đều do người giúp việc mang đến, các cửa sổ trong biệt thự đều bị đóng chặt từ bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể thoát ra.

Mỗi tối, Trần Tùng Cảnh đều vào phòng tôi ngồi 30 phút, sau đó lại khóa cửa bên ngoài.

Tôi không biết tin tức bên ngoài thế nào, không hiểu anh nghĩ gì. Lo âu, bất an, tôi ngã bệnh nặng.

Tôi sốt đến mơ hồ, trong cơn mê man, tôi thấy anh lặng lẽ bước vào. Anh mang một chậu nước ấm, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán tôi.

“Trần Tùng Cảnh,” tôi yếu ớt gọi tên anh, “Tôi muốn ra ngoài.”

Động tác của anh khựng lại, thật lâu sau, giọng anh vang lên trong bóng tối, mang theo chút không hài lòng:

“Không được.”

Tôi khẽ nắm lấy ngón tay anh:

“Thả tôi ra đi, tôi muốn nhìn thấy ánh mặt trời.”

Thời đại học, để tiết kiệm tiền, tôi sống trong một căn phòng ngầm dưới đất, suốt ngày không thấy ánh nắng. Tôi đã sợ căn phòng như thế.

Anh im lặng nhìn tôi thật lâu, khẽ nói:

“Không được, cô sẽ bỏ trốn.”

Tôi hứa:

“Tôi sẽ không.”

Anh chọn một ngày đông trời đẹp, gác lại mọi công việc, đưa tôi ra khỏi phòng.

Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, như sợ tôi làm điều gì đó.

Tôi nhận ra anh của ba năm qua đã thay đổi rất nhiều.

Người từng kiêu ngạo không ai bì kịp, giờ đây lại mang dáng vẻ lo được lo mất.

Tôi mím môi, định tìm anh để nói chuyện thẳng thắn.

Nhưng không ngờ rằng, chuyện bất ngờ lại đến trước.

12

Hứa Tình Thiên bước thẳng vào biệt thự. Cô ta giống hệt với hình ảnh trên báo, tự tin, xinh đẹp và đầy kiêu hãnh.

Cô ta thả tôi ra khỏi phòng, đưa cho tôi một xấp tiền dày, giọng điệu ung dung:

“Cô Tống, chuyện giữa cô và Trần Tùng Cảnh hồi đại học tôi đều biết, tôi không quan tâm. Lỗi là do tôi mấy năm đó ở nước ngoài học tâm lý, không chăm sóc anh ấy tốt.”

“Nhà họ Trần lớn mạnh, không thể nào để một cô gái hám tiền có hành vi không đúng mực bước vào gia đình.”

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại:

“Cô biết không, Trần Tùng Cảnh mắc bệnh tâm lý. Anh ta nhốt cô ở đây chỉ vì anh ta ghét cô.”

“Không có tình yêu nào lại như vậy. Cô hiểu chứ?”

Tôi không biết.

Đã rất lâu rồi tôi không nhận được thứ gì giống như tình yêu. Nghe cô ta nói, tôi bỗng nhận ra có lẽ tôi cũng đã mắc bệnh. Tôi tham lam nghĩ rằng việc Trần Tùng Cảnh làm là vì thích tôi.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi bối rối đứng trong phòng khách, lo lắng hỏi:

“Anh ấy đâu rồi?”

Hứa Tình Thiên ngồi trên sofa nhìn tôi:

“Trần Tùng Cảnh lên cơn, đang điều trị ở bệnh viện.”

“Cô Tống, đừng nghĩ nữa, cô nên tìm một người bình thường để ở bên.”

Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu cảm ơn cô ta, rồi rời khỏi biệt thự.

Ngoài cửa, tôi thấy anh trai mình đang đứng chờ.

Đã rất lâu rồi chúng tôi không gặp.

Cánh tay trái của anh quấn băng treo trước ngực, mặt có vết xước, cổ quấn chiếc khăn xám tôi từng tặng.

Tôi lo lắng chạy đến:

“Anh, anh làm sao vậy? Ai đánh anh?”

Anh tôi giả vờ đáng thương:

“Là Trần Tùng Cảnh.”

Anh biết tôi bị Trần Tùng Cảnh đưa đi, đã tìm nhiều người để cứu tôi nhưng không thành.

Anh gọi điện cho Trần Tùng Cảnh, muốn hẹn gặp nói chuyện, nhưng vừa gặp, anh ấy đã đánh anh tôi không nương tay.

Anh cố vươn tay ôm tôi:

“Em gái, đừng nghĩ nữa, hai người không hợp nhau đâu.”

Tôi lạnh lùng tránh né.

Tôi biết.

Tôi đã biết từ lâu.

Tôi đã không còn nghĩ gì về chuyện này nữa.

13

Sự xuất hiện bất ngờ của Trần Tùng Cảnh đã làm trì hoãn một chút thời gian. Khi tôi giao tất cả chứng cứ về việc quấy rối của anh trai cho phóng viên, anh ấy đã nhận ra điều gì đó.

Từ khi cùng cha mẹ nuôi đến bệnh viện tâm thần, anh ấy đã cảm thấy có điều không đúng, nhưng không ngờ rằng tôi vẫn không từ bỏ sau ngần ấy năm.

Chủ đề anh em l,oạn l,uân ngay lập tức bùng nổ, dư luận phủ kín lên người anh trai tôi, giống như những lời đồn đại đầy rẫy ở trường năm nào.

Anh đội mũ lưỡi trai, vội vàng đến gõ mạnh cửa nhà tôi, vừa gõ vừa hét:

“Tống Như Nhiên, em ra đây! Em muốn hủy hoại anh sao? Em có xứng đáng với cha mẹ không?”

Tôi đứng trong nhà, giọng nói dứt khoát:

“Anh đã hủy hoại tôi trước. Những gì tôi nợ cha mẹ, đã trả hết vào lúc anh tỉnh lại rồi.”

Những đêm mất ngủ vì lo sợ anh bước vào phòng tôi thực sự không thể nào quên được.

Tống Như Tư cuối cùng đã lột bỏ bộ mặt giả tạo, đ,iên cuồng ch,ửi r,ủa, đ,ộc á,c buông lời:

“Em sẽ hối hận, em đừng mong sống yên ổn!”

Không biết anh đã liên lạc với Lục Giang từ lúc nào, làm ra một video giải thích, lợi dụng tiếng xấu của tôi khi còn ở đại học, nói rằng tôi đã dụ dỗ anh ấy trước.

“Nhắc đến Tống Như Nhiên à? Cô ấy hồi đại học đã làm bạn gái của bao người, hoàn toàn không đứng đắn. Chuyện này ai cũng biết.”

“Cô ấy lúc nào cũng đuổi theo một công tử, đuổi cũng không đi.”

Giọng Lục Giang vang lên trong video, kèm theo lời kể đầy chân thành của Tống Như Tư, khiến tôi trở thành kẻ vô ơn trong mắt cư dân mạng – không những không biết ơn cha mẹ nuôi, mà còn vu oan ngược lại.

Dư luận đảo chiều, ngày càng nhiều người hóng chuyện, áp lực đính chính càng lớn. Tôi đến đồn cảnh sát làm hồ sơ, sau đó công khai số tiền tôi đã chi trả cho việc điều trị của anh trai mình trong những năm qua.

So với số tiền cha mẹ nuôi đã chi cho tôi, hai bên gần như cân bằng.

Tôi quyết đấu tranh đến cùng, không đội trời chung.

Chưa kịp công khai dữ liệu chi tiêu, sự quan tâm của dư luận bất ngờ giảm mạnh. Tôi lập tức nhận ra điều gì đó, liền gọi điện cho Trần Tùng Cảnh.

Anh không nghe máy.

Tống Như Tư hoảng sợ, cùng sự giúp đỡ của Lục Giang, tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp để làm rõ. Vừa lên sóng, phòng livestream đã có hàng chục nghìn người xem.

Nhưng anh ấy chưa kịp nói được bao nhiêu thì Trần Tùng Cảnh xuất hiện trong khung hình.

Anh giật lấy điện thoại livestream, tức giận nhìn vào ống kính, giọng khàn khàn:

“Tôi chính là công tử đó.”

Câu tiếp theo là:

“Tống Như Nhiên, đồ ngốc này.”

Trước khi livestream bị cắt, tôi nghe thấy tiếng hét thảm của Tống Như Tư.

14

Cảnh sát gọi tôi đến đồn. Vừa vào, tôi đã nhìn thấy Trần Tùng Cảnh.

Trên mặt anh còn dính m,áu, khớp ngón tay đỏ rực, vẻ dữ tợn hiện rõ.

Tống Như Tư ngồi một bên, mặt đầy vết bầm tím, sống mũi gãy.

Cảnh sát nói, nếu không kịp thời can thiệp, Tống Như Tư có thể đã bị Trần Tùng Cảnh đánh ch,et.

“Trần Tùng Cảnh.” Tôi thử gọi tên anh, yếu ớt hỏi:

“Anh có sao không?”

Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt tôi, nhíu chặt mày, mở miệng liền đầy tức giận:

“Cô ngốc à? Tại sao lại dùng tiền của tôi để cứu hắn? Sao không nói với tôi?”

“Tống Như Nhiên, trông tôi giống người đối xử tệ với cô lắm sao? Ch,et tiệt, vậy mà lại có nhiều người mắng cô như thế.”

Rõ ràng tôi đã tự mình vượt qua bao nhiêu năm, nhưng đối mặt với anh, tôi lại không thể kìm nén được ấm ức.

Môi tôi run rẩy, mắt đỏ hoe.

Đây là tình yêu sao? Đây là tình yêu bình thường sao?

Tôi không muốn nghĩ, không muốn phân tích, không cần so sánh nữa.

Không bình thường cũng không sao, chỉ cần là tình yêu.

Chỉ cần đó là tình yêu đến từ Trần Tùng Cảnh là đủ.