Chương 6 - Bạn Cùng Bàn Lạnh Lùng

Ở tuổi 27, Tạ Trầm đã ngồi vững trên vị trí cao nhất trong ngành của mình.

Người đàn ông vốn bất kham, kiêu ngạo, nay đã trở thành một ‘hổ cười’ nổi tiếng trong giới, nhưng ai cũng sợ hãi nụ cười giấu dao của cậu ấy.

Tại cuộc họp ở tầng cao nhất của tập đoàn, Tạ Trầm ngồi ở vị trí chủ tọa, ngón tay nhàn nhã gõ xuống mặt bàn, biểu cảm lười biếng.

Nhưng tất cả các quản lý cấp cao trong phòng họp đều toát mồ hôi lạnh, không ai dám thở mạnh—

Bọn họ đều có kinh nghiệm, biết rằng đây là dấu hiệu cậu chủ sắp nổi giận.

Chồng của Tiểu Lan cũng ngồi trong phòng họp, trong lúc tuyệt vọng, anh ta lén nhắn tin cầu cứu vợ mình.

Lúc đó, tôi đang làm móng với Tiểu Lan, khi thấy ánh mắt tội nghiệp của cô ấy, tôi rất hiểu chuyện, lấy điện thoại ra gọi ngay.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, căn phòng họp đang im lặng như tờ đột nhiên vang lên một tiếng chuông quen thuộc.

Các quản lý cấp cao đồng loạt thở phào nhẹ nhõm—

Bọn họ quá quen với nhạc chuông này, nó giống như một tia sáng cứu rỗi trong địa ngục.

Tạ Trầm cúi mắt nhìn màn hình điện thoại, vốn dĩ là một người vô cùng lạnh lùng, vậy mà trên điện thoại lại lưu tên người gọi đến là—

“Cục cưng đáng yêu.”

Cậu ấy khẽ nhếch môi, đứng dậy, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng:

“Alo?”

Tôi ngọt ngào gọi một tiếng:

“Ông xã, anh qua đón em nhé! Em làm xong móng rồi!”

Ánh mắt của Tạ Trầm tự động trở nên dịu dàng, khí thế đáng sợ ban nãy lập tức biến mất không còn dấu vết.

Khóe môi cậu ấy khẽ cong lên, giọng nói vừa kiên định vừa nhẹ nhàng:

“Được, em đứng yên đấy, anh tới ngay.”

Cuộc họp—kết thúc.

Chương 20

Tôi lật giở lại những bức ảnh hồi cấp ba, ký ức của tôi luôn dừng lại ở khoảng thời gian gần kỳ thi đại học.

Một buổi chiều bình thường, mặt trời ngả về tây, để lại ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ.

Trong lớp học yên tĩnh, chỉ có tiếng tôi cặm cụi làm bài tập, còn Tạ Trầm thì lặng lẽ đọc sách bên cạnh.

Cậu ấy tựa người vào ghế, một tay cầm sách, một tay vô thức đặt lên lưng ghế tôi, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên thành ghế.

Tôi dừng bút, vươn vai một cái, vô thức chọc chọc má mình bằng đầu bút.

“Tạ Trầm.” Tôi khẽ gọi cậu ấy.

Cậu ấy kiên nhẫn đáp lại:

“Sao thế?”

“Cậu có biết ý nghĩa của hoa mộc cận không?”

Chưa kịp để cậu ấy trả lời, tôi đã tự mình nói tiếp:

“Là ‘sự kiên trì dịu dàng’.”

Tạ Trầm nhìn tôi, khẽ cười:

“Tôi biết.”

Cậu ấy nhẹ nhàng xoa bóp cổ tôi, ánh mắt như chứa cả ánh hoàng hôn ấm áp phía sau lưng.

Tôi khẽ nói trong lòng—

“Tạ Trầm, tình yêu của tôi dành cho cậu, cũng như loài hoa mộc cận ấy. Dù ngày mai có ra sao, tôi vẫn sẽ yêu cậu, dịu dàng và bền bỉ.”

Toàn văn hoàn.

(Một đoạn ký ức nhỏ)

Ngày nhập học của trường Trung học Nhất Trung Miên Thành, ven đường đầy xe chở học sinh mới.

Trong đám đông, có hai chàng trai cao lớn trông đặc biệt nổi bật.

“Trầm ca, sao anh lại đến học cấp ba? Không phải anh đã học hết kiến thức từ tiểu học rồi à?”

Tạ Trầm đeo túi trên một bên vai, miệng nhai kẹo cao su, ánh mắt nhàn nhã lướt qua đám học sinh mới.

Cậu ấy cười khẩy một tiếng:

“Tôi chỉ định đến chơi vài ngày, sau đó tùy tiện thi lấy hạng nhất để đối phó với gia đình rồi biến. Bảo tôi học đủ ba năm cấp ba? Không thể nào, lãng phí mạng sống của ông đây.”

“Tôi đoán thế mà! Cấp ba dễ như ăn kẹo với anh, sao có thể chịu đựng mà học nghiêm túc được.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, băng qua hành lang, đúng lúc đi ngang qua lớp 11-3.

Bước chân của Tạ Trầm chợt dừng lại.

Ở vị trí gần cửa sổ, một cô gái nhỏ nhắn đang đứng yên, vẻ mặt mơ màng.

Tạ Trầm nhướng mày, chuẩn bị bỏ qua, nhưng chợt nghe thấy—

“Xong đời, mình lại uống nước trong bình giữ nhiệt của người ta mất rồi?!”

Cô gái cau mày, tự lẩm bẩm một cách rối rắm.

Chỉ là, ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, đối diện với một tên béo mặt đầy mồ hôi đang đứng chắn trước bàn.

Tên béo ném mạnh ba lô lên chỗ ngồi bên trong, giọng điệu hung hăng:

“Cô biết tôi là ai không? Lại dám từ chối tôi? Được làm bạn cùng bàn với tôi là vinh hạnh của cô đấy!”

Cô gái mím môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng vẫn kiên quyết đứng yên, nhất định không nhường chỗ.

Tên béo cau mày, muốn chen vào trong, nhưng bị cô ấy cản lại.

Cô ấy buộc tóc củ tỏi, đôi mắt tròn xoe đen láy, cả người nho nhỏ mềm mại, có lẽ ngay cả bản thân cũng không nhận ra, vào lúc này trông cô như một con mèo nhỏ dựng lông, trừng mắt nhìn kẻ trước mặt.

Tên béo lau mồ hôi, vẻ mặt khó hiểu:

“Cô không cho tôi vào là vì sao?”

Cô gái khẽ thì thầm, giọng mềm như bông:

“Chật quá, ngồi không vừa.”

Lúc này, Tạ Trầm đứng ngoài cửa, sững sờ.

Ánh mắt cậu ấy dừng trên người cô gái ấy, bất động.

Trong đầu cậu ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất—

“Mẹ kiếp, sao mà ngoan quá vậy?! Nhỏ xíu thế này, đáng yêu muốn chết! Thôi xong rồi, mình bắt buộc phải học cấp ba rồi.”

Nghĩ vậy, cậu ấy bất giác tiến vào lớp 11-3, bước chân hoàn toàn mất kiểm soát.

Bàn tay thon dài nhấc lên, “BỐP” một tiếng, ba lô mà tên béo đặt lên ghế bị ném xuống đất.

Tạ Trầm lạnh lùng nói:

“Chỗ này tôi muốn ngồi, tránh ra.”

Tên béo tức tối:

“Cậu bị điên à? Tôi đến trước! Cậu là ai chứ?”

Tạ Trầm hờ hững quét mắt qua, giọng lười biếng mà lạnh lẽo:

“Sao? Có ý kiến à?”

Tên béo nhìn kỹ gương mặt của cậu ấy, lập tức toát mồ hôi, lắp bắp:

“Không, không có…”

Tên béo câm nín, lặng lẽ ôm ba lô chạy mất.

Tạ Trầm thản nhiên ngồi xuống chỗ ngồi bên trong.

Cô gái nhỏ đứng bên cạnh, do dự hồi lâu, cuối cùng rụt rè chìa tay ra, giọng hơi căng thẳng:

“Chào bạn, mình tên là Cận Nhất, cận trong hoa mộc cận.”

Cậu ấy không bắt tay, chỉ lấy từ trong túi ra một quyển sách vật lý thật dày, giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, giả vờ hờ hững:

“Ừ, Tạ Trầm.”

Bạn cùng đi với Tạ Trầm ngơ ngác nhìn toàn bộ quá trình, há hốc mồm.

Anh ta định bước vào lớp, nhưng ngay khi vừa đặt chân vào cửa, bị một ánh mắt sắc bén của Tạ Trầm quét qua, khiến anh ta lập tức rụt chân lại.

Anh ta lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tạ Trầm:

“Trầm ca, anh vào nhầm lớp rồi! Anh là học sinh lớp 11-1, không phải 11-3! Mau ra đây đi, mất mặt quá!”

Tạ Trầm trả lời chỉ hai chữ:

“Cút ngay.”

Bạn anh ta tiếp tục nhắn tin:

“Trầm ca, anh bị sao thế?”

Tạ Trầm đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh:

“Bố đây, yêu rồi.”

(Hết)