Chương 7 - Bạn Cùng Bàn Là Mỹ Nữ Đặc Biệt

15

Ngày thi cuối cùng của tháng, đúng lúc ngoài cửa sổ tuyết rơi.

Năm nay tuyết đến sớm lạ thường, tôi ngồi trên bàn vừa hít mũi vừa làm xong bài.

Một tháng học hành khắc khổ khiến tốc độ làm bài của tôi tăng vọt.

Nộp bài trước 30 phút, tôi đi ra cửa, Đường Lạc đã đứng đó chờ tôi.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu ấy, cậu thiếu niên lặng lẽ đứng đó, rực rỡ đến chói mắt.

“Làm bài thế nào?” Cậu ấy còn hồi hộp hơn tôi.

Tôi kéo khóe miệng xuống, vẻ mặt đầy sợ sệt.

Đường Lạc an ủi: “Không tốt cũng không sao.”

“Thầy Đường, nếu tôi thật sự làm bài không tốt, cậu vẫn có quà chứ?”

Đường Lạc gật đầu: “Có.”

Tôi liếm môi: “Vậy nếu tôi làm tốt, cậu có phải cho tôi món quà lớn hơn không, tốt nhất là tôi có thể tự chọn.”

Đường Lạc mỉm cười, không vạch trần tôi, chỉ cười dịu dàng: “Được.”

Kết quả thi, tôi xếp hạng 49 toàn trường.

Cầm bảng điểm, tôi chạy vèo đến chỗ cậu ấy để đòi quà:

“Đây này, thành công rồi!”

Tôi xoa tay, cười ranh mãnh: “Món quà tôi muốn xem chính là phiên bản nữ thần đặc biệt trở lại!”

“……”

Buổi tối, trong phòng Đường Lạc.

Cậu ấy mặc một chiếc váy dài, đội tóc giả, vẻ thẹn thùng mà lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi hớn hở định lao đến ôm cậu ấy.

Không ngờ đà quá mạnh, một cú đá tung cửa phòng.

Mẹ Đường cầm đĩa trái cây đứng đó, nhìn cảnh tượng bên trong, ngạc nhiên che miệng.

Cô ấy cúi đầu, giả vờ như không thấy gì, đi lướt qua.

Đi xa rồi, vẫn còn nghe thấy cô ấy nói vẳng lại:

“Hai đứa chơi vui nhé.”

16

Tháng 6 năm sau, tôi và Đường Lạc bước ra khỏi phòng thi.

Kỳ thi đại học đã hành hạ chúng tôi suốt ba năm, cuối cùng cũng kết thúc.

“Hu hu, cuối cùng cũng thi xong, cuối cùng cũng sắp trở thành sinh viên rồi.”

Tôi chẳng tin mấy lời của thầy cô rằng đại học sẽ nhàn nhã, đối với tương lai, tôi có sự tự nhận thức rõ ràng.

Đường Lạc đứng bên cạnh tôi, cầm cặp sách của tôi, cúi đầu trầm tư.

Tôi kéo tay cậu ấy: “Cưng ơi, cuối cùng cũng được thư giãn rồi, cậu không vui à?”

Đường Lạc đứng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ đầy áy náy.

Cậu ấy nói: “Có lẽ tôi sẽ thất hứa, không thể cùng cậu đi du lịch sau tốt nghiệp, cũng không thể đưa cậu đi chơi được.”

“Bà nội tôi ở thành phố A bị bệnh, muốn gặp tôi.”

Tôi cảm thấy hụt hẫng.

Chuyến du lịch cặp đôi sau tốt nghiệp mà tôi mong chờ bấy lâu, cứ thế tan thành mây khói.

Tôi vân vê tay: “Không sao mà, cậu cứ đi đi, khai giảng gặp lại, nếu tôi đỗ được.”

Đường Lạc ôm lấy tôi, mặc kệ ánh mắt khác lạ của các phụ huynh xung quanh.

“Cậu nhất định sẽ đỗ.”

Tôi về nhà sau kỳ thi, cô Vương chuẩn bị một bàn đầy món ngon.

Bà vỗ má tôi: “Chu học bá, định thi Thanh Hoa hay Bắc Đại đây?”

“Tôi thi nướng khoai lang.”

Bốp! Đầu tôi lập tức nhận được một cái tát yêu.

“Con được voi đòi tiên hả? Ngày vui như vậy, mau ngồi ăn cơm, bồi bổ lại đi!”

Tôi ngồi vào bàn, bố tôi cũng cười rạng rỡ.

Cô Vương gắp cho tôi một miếng sườn xào chua ngọt:

“Đúng rồi, cái cậu bạn học giúp con bổ túc đâu rồi, sao không mời đến nhà ăn một bữa, cảm ơn người ta?”

Tôi cúi đầu ăn cơm: “Con muốn lắm, nhưng người ta đi thành phố A rồi.”

“Ở thành phố A à? Gia đình giàu có nhỉ? Cậu ấy là con trai hay con gái?”

Tôi nuốt cơm xuống: “Là con gái, à không, con trai.”

“Thế thì mau ‘lấy’ về đi!”

Tôi buột miệng: “Đã ‘lấy’ rồi.”

Cô Vương đặt đũa xuống, liếc bố tôi: “Tôi biết mà! Anh nhìn xem!”

Tiêu rồi, bị gài bẫy rồi.

Cứ tưởng cô Vương sẽ lại mắng mỏ tôi, không ngờ bà lại vui vẻ nói:

“Sao không nói sớm, cả tuổi rồi mà chưa yêu đương gì, giờ sắp vào đại học rồi, nhanh kiếm một đứa giữ chặt đi. Ra ngoài xã hội người ta khôn ngoan hơn, con đấu không lại đâu!”

“……”

Không hổ là mẹ tôi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, điểm thi công bố, tôi đủ điểm vào cả bốn trường đại học ở thành phố A.

Nhị Trung rất trọng lễ nghi, chọn cách để học sinh cùng nhau đăng ký nguyện vọng.

Tôi ngồi trong phòng máy, nhìn chỗ ngồi trống trải đó, lòng đầy bâng khuâng.

Hựu Hựu vỗ vai tôi: “Chu Chu, tôi sắp đi du học rồi.”

Tôi rất ngạc nhiên: “Không phải cậu định vào Đại học D sao?”

Hựu Hựu thở dài, nắm tay tôi:

“Điểm không đủ…”

Cảm giác buồn bã của ngày chia tay tốt nghiệp đột nhiên ùa tới.

“Vậy… sau này chúng ta bao lâu mới gặp được nhau?”

Hựu Hựu mấp máy môi, rồi lắc đầu.

Điền xong nguyện vọng, ra khỏi cổng trường, mẹ Hựu Hựu lái xe chờ sẵn.

Tôi khoác balo, vẫy tay chào cô ấy.

Cô ấy ngồi ở ghế phụ, hét lên với tôi: “Chu Chu! Thường xuyên liên lạc nhé! Đừng để tình cảm phai nhạt vì khoảng cách!”

Tôi gật đầu, lớn giọng đáp lại: “Không đâu, tôi ở thành phố A nướng khoai lang chờ cậu!”

Trời nóng bức, tôi rẽ vào một cửa hàng mua một que kem.

Vừa bóc ra định ăn, quay người liền đâm vào một vòng tay rắn chắc.

Đường Lạc cúi mắt nhìn tôi, bóng cậu ấy đổ lên người tôi.

“Tôi về rồi, cũng điền nguyện vọng xong rồi.”

“Còn cậu, có nhớ tôi không?”

Tôi hít mũi, trong mùa tốt nghiệp khi ai cũng nói lời chia ly, có người lại viết tôi vào tương lai của họ.

Thật tuyệt.

Tôi lao vào lòng cậu ấy: “Rất, rất, rất nhớ cậu.”

17

“Ừm.” Tôi khẽ đáp qua mũi.

Đường Lạc lúng túng nhìn tôi, muốn giúp nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi nằm trên ghế bóc quýt, đối diện là ông bố của tôi, đang quan sát Đường Lạc.

Trên bàn ăn, cô Vương gắp cho Đường Lạc một chiếc cánh gà.

“Đây, Tiểu Lạc, thử món ‘Đại bàng giương cánh’ của cô đi.”

Đường Lạc ngẩn ra, cố nhịn cười, lặng lẽ cắn một miếng.

Cậu ấy lịch sự nói: “Cảm ơn cô, rất ngon ạ.”

Bố tôi khẽ ho, làm bộ nghiêm túc hỏi:

“Tiểu Đường này, thành tích của cháu, bình thường xếp hạng bao nhiêu trong tỉnh?”

Đường Lạc nuốt miếng cánh gà: “À, cũng không xuất sắc lắm, chỉ quanh quẩn trong top 10 tỉnh.”

Bố tôi ho mạnh hơn: “Khụ, ừm, khá tốt đấy, xứng với Chu Chu nhà chú.”

Cô Vương lườm ông: “Tiểu Lạc, đừng để ý chú ấy, vừa nhìn là biết cháu rất tài năng.”

Tôi tức tối cắn một miếng bánh ngọt, phụng phịu: “Thế còn con? Sao không khen con?”

“Mày cần tao khen sao? Với mức độ tự luyến của mày, khen nữa chắc bay được lên sao Hỏa.”

Cô Vương quay sang, nhìn Đường Lạc với nụ cười dịu dàng:

“Tiểu Lạc à, sau này cháu và Chu Chu học chung trường, nếu nó có gì không ngoan, cháu giúp cô quản nó nhé!”

Đường Lạc nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng:

“Cô yên tâm, đời này cháu sẽ luôn chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Tháng 9, một chiếc máy bay cất cánh khỏi sân bay.

Tựa đầu vào vai Đường Lạc, tôi nhìn thành phố dần xa, mở ra một chương mới của cuộc đời.

(Hết)