Chương 10 - Bản Chất Của Sự Phản Bội

Anh định gọi điện cho cô, muốn hỏi cô đang ở đâu — nhưng rồi lại thấy thông báo phía trên: “tin nhắn hẹn giờ gửi”.

Ngọn lửa hy vọng vừa nhen lên lại bị dập tắt.

Anh lau nước mắt, dán mắt nhìn chằm chằm vào dòng thông báo kia.

Đến khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, tim anh đột nhiên siết lại, cảm giác tội lỗi nhấn chìm toàn thân.

Hóa ra chính anh đã ép Ôn Nhiên rời đi, chính anh khiến cô trong đêm phải vội vã sang Hà Lan!

Hóa ra cô đã biết chuyện đứa bé từ lâu, nhưng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình.

Phó Văn Thanh nhớ lại những lần cô dò hỏi, giờ mới hiểu — cô đã từng cho anh cơ hội.

Nếu không phải vì anh, cô đã không lên chuyến bay định mệnh đó.

“Nhiên Nhiên… tất cả là lỗi của anh…”

Tim anh đau như bị ai đó xé nát, từng giọt nước mắt to rơi lã chã.

Giờ anh mới hiểu, hóa ra thứ trong tim mình không chỉ là tội lỗi, mà là tình yêu — mãnh liệt và dữ dội đến mức muốn nhấn chìm anh.

Anh ném điện thoại sang một bên, gục đầu xuống, nghẹn ngào gào khóc.

Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng Phó Văn Thanh thiếp đi vì quá kiệt sức.

Trong mơ, anh thấy Ôn Nhiên bình an vô sự, cô nói với anh rằng mình chỉ đi du lịch.

Anh thấy cô bước lên máy bay, rồi chiếc máy bay ấy rơi ngay trước mắt anh.

“Ôn Nhiên!”

Anh bật dậy hoảng loạn, ánh sáng ban mai tràn ngập khắp căn phòng trống vắng.

Phó Văn Thanh lấy lại bình tĩnh, cười chua chát rồi nghe máy cuộc gọi đã đánh thức mình.

“Chào anh Phó, tôi là luật sư ly hôn do cô Ôn thuê. Tôi đã nhận được bản thỏa thuận ly hôn, không biết khi nào anh rảnh để chúng ta bàn bạc về vấn đề phân chia tài sản?”

Nghe đến đây, Phó Văn Thanh bỗng ngây người.

Mãi sau anh mới nhớ đến bản giấy ly hôn mà mình từng ký tối hôm đó.

Anh cau mày, không thể tin nổi tờ giấy đó lại có hiệu lực thật.

“Alo? Anh còn nghe máy không ạ?”

Phó Văn Thanh mệt mỏi day trán, đáp:

“Một tiếng nữa, tôi muốn gặp cô.”

Một giờ sau, luật sư Triệu mang theo một chồng tài liệu đến biệt thự.

Lúc này, Phó Văn Thanh trông vô cùng tiều tụy, mắt đỏ ngầu.

Khi mở tủ lạnh thấy chiếc bánh ngọt Ôn Nhiên từng mua, hốc mắt anh lại đỏ lên.

Anh quay đi, cổ họng nghẹn lại, cố nuốt nước mắt vào trong.

Anh lấy một lon bia, mệt mỏi ngồi xuống đối diện luật sư Triệu, trong đầu nhớ đến chuyện công chứng tài sản.

Lúc đó, anh đã vô cùng tức giận, cho rằng Ôn Nhiên toan tính cả đời chỉ vì tiền của mình.

Còn bây giờ, nếu cô muốn, anh có thể đưa hết cho cô — chỉ cần cô quay lại.

“Anh Phó, cô Ôn nhờ tôi chuyển toàn bộ tài sản mà cô ấy đứng tên — gồm một căn nhà cũ và tám vạn tệ trong tài khoản ngân hàng — sang tên anh.

Cô ấy chỉ muốn giữ lại chiếc nhẫn từng tặng anh trước khi kết hôn, coi như ra đi tay trắng. Anh có ý kiến gì không?”

Nghe đến đây, tay Phó Văn Thanh đang nâng lon bia khựng lại giữa không trung, không tin nổi nhìn luật sư.

Luật sư Triệu bị ánh mắt đó làm cho chột dạ, còn chưa kịp nói gì thì đống giấy tờ đã bị anh giật lấy.

Anh đọc từng chữ một, đến phần cuối thì bật cười, nhưng nước mắt cũng đồng thời lăn dài.

Từng giọt nước mắt rơi xuống bản hợp đồng, nụ cười của anh vụt tắt.

“Sao em lại… ngốc thế này…”

Cô đã biết hết tất cả mọi chuyện, vậy mà vẫn…

Rõ ràng là chữ ký tự tay Ôn Nhiên viết, anh không thể nào nhận nhầm được.

Luật sư Triệu đẩy gọng kính, ngắt lời anh:

“Giấy tờ chuyển nhượng ở đây, anh chỉ cần ký tên là được. Còn chiếc nhẫn, cô Ôn nhờ tôi giữ hộ, cô ấy sẽ sắp xếp thời gian đến lấy.”

Phó Văn Thanh bị lời của luật sư Triệu đánh thức, lập tức cau mày khó hiểu:

“Nhẫn? Nhẫn gì cơ?”

Luật sư Triệu cũng sững lại một giây, rồi lập tức lấy ra bức ảnh mẫu mà Ôn Nhiên từng gửi:

“Cô Ôn nói là kiểu như thế này, phía trong còn có khắc chữ.”

Phó Văn Thanh nhìn thấy bức ảnh, ký ức như ùa về.

Anh lập tức chạy thẳng vào phòng ngủ, dựa vào trí nhớ mở ngăn kéo bên giường, vừa thấy chiếc hộp quen thuộc thì cảm giác như từng thấy ở đâu đó.

Anh mở nắp ra — bên trong trống rỗng.

Phó Văn Thanh tưởng mình nhớ nhầm, liền liên tục mở hết ngăn này đến ngăn khác, nhưng không tìm thấy chiếc hộp nào khác.

Khi kéo ngăn cuối cùng ra, cả người anh chấn động, quay đầu nhìn ra cửa sổ, rồi như mất hết sức lực ngã phịch xuống đất.

“Phó Văn Thanh! Mày đã làm cái quái gì vậy hả!”

Anh đấm mạnh vào mặt mình từng cú một, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt trống rỗng như mất hồn của Ôn Nhiên khi nhìn ra cửa sổ hôm ấy.

Hóa ra, cô chỉ muốn lấy lại chiếc nhẫn — vậy mà anh đã làm gì?

Anh chẳng buồn nghe cô giải thích lấy một lời, còn trách cô nhỏ nhen, để mặc cho Bạch Thần ném chiếc nhẫn vào lò sưởi.

Hình ảnh trong đầu Phó Văn Thanh ngày càng rõ ràng, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Ôn Nhiên bị anh đẩy ngã xuống đất.

Nghĩ đến đó, tim anh như bị ai xé toạc.

“Xin lỗi… Ôn Nhiên…”

Anh đấm mạnh vào ngực mình, từng hồi từng hồi, nhớ lại tất cả những gì đã qua cuối cùng mới nhận ra mình đã sai như thế nào.

Từng ấy năm, anh luôn mắc kẹt trong bóng ma mà Bạch Hoan Nhan mang lại, chưa từng thật lòng quan tâm đến Ôn Nhiên.

Anh nhớ lại đêm tân hôn, Ôn Nhiên đã chân thành thổ lộ, kể về tình cảm thầm mến anh từ thời trung học, đôi mắt lúc ấy ngập tràn hạnh phúc vì đã được như ý nguyện.

Nhưng anh lại chỉ nghĩ rằng: Giờ thì Hoan Nhan có thể yên tâm rồi.