Chương 1 - Bám Sai Người Nhưng Lại Bám Đúng Tim
Mẫu phi ta vốn là phi tần thất sủng của tiền triều, nay lại trở thành quý phi đương triều.
Trước lúc lâm chung, người căn dặn ta: “Làm người, phải biết bám chặt vào người có quyền thế.”
Vì vậy, sau khi mẫu phi qua đời, ta ôm chặt lấy đùi Thái tử, nước mắt đầm đìa thổn thức: “Hoàng huynh, muội chỉ còn mỗi huynh thôi…”
Quả nhiên, sau khi ôm chắc được đại thụ, ta tung hoành nơi hậu cung như cá gặp nước.
Về sau, phụ hoàng ban hôn, ta mừng rỡ như điên, lòng tràn đầy mong đợi được gả cho vị thám hoa đương triều.
Thế nhưng, khi khăn voan được vén lên, đập vào mắt ta lại là khuôn mặt anh tuấn mà âm trầm đen kịt của Thái tử: “Thanh nhi không nghe lời, chẳng phải đã hứa trong lòng chỉ có cô sao?”
1
Tiền triều diệt vong.
Mẫu phi dựa vào nhan sắc tuyệt trần và trí tuệ linh mẫn mà leo lên ngôi quý phi của tân triều.
Nhờ bóng người che chở, ta cũng an ổn ngồi vững trên ngôi vị công chúa.
Nhưng cảnh đẹp chẳng dài lâu, năm sáu tuổi, mẫu phi khó sinh mà băng hà.
Trước lúc nhắm mắt, người chỉ để lại cho ta một câu: “Làm người, phải biết bám chặt vào người có quyền thế.”
Mẫu phi vừa mất, phụ hoàng đối với ta cũng dần dần lạnh nhạt, yêu thương ngày trước hóa thành mây khói.
Xưa kia, những phi tử từng ganh ghét mẫu phi vì được sủng ái, thừa cơ trút hết hận thù lên người ta.
Bọn họ ép ta ăn đồ sống lạnh, thiu thối, sỉ nhục ta là chó hoang không nhà.
Bọn họ bóp tím bắp đùi, cánh tay ta, lại vu cho ta tham chơi mà tự ngã bị thương.
Những chuyện đó, ta đều cắn răng nhẫn nhịn, không tranh cãi nửa lời.
Cho đến khi bọn họ mở miệng lăng nhục mẫu phi.
Ta lập tức cắn chảy máu tay một vị mỹ nhân, nhưng bị đám người xúm lại đè xuống đất, roi vọt không ngừng.
Sau trận đòn, ta toàn thân đầy thương tích, ngã gục giữa tuyết lạnh, thoi thóp sắp tắt thở.
Ngay khoảnh khắc sắp chết, có một thiếu niên lao tới, ôm lấy ta chạy thẳng về Thái y viện.
Ta nhận ra đó là Lý Trạch Xuyên – Thái tử điện hạ trong cung, người nổi danh là lương thiện hiền hậu nhất.
Ngẩng đầu, đôi mắt ta đẫm lệ mơ hồ hỏi: “Thái tử hoàng huynh, mẫu phi chết rồi, muội cũng sắp chết sao?”
Lý Trạch Xuyên cúi đầu đáp lời, giọng chắc nịch: “Có cô ở đây, nàng nhất định sẽ sống.”
Ta nghĩ, mẫu phi từng nói, đại nhân vật chính là ở trước mắt, bèn vội vàng ôm chặt lấy đùi Lý Trạch Xuyên, khóc không thành tiếng: “Thái tử hoàng huynh, muội chỉ còn mỗi huynh thôi…”
2
Chỉ dựa vào một câu ấy.
Ta nhận được sự sủng ái độc nhất vô nhị của Lý Trạch Xuyên.
Từ đó, hoàng cung không còn lạnh lẽo cô quạnh, ta cũng không còn chịu cảnh đói rét nữa.
Ta biết, tất cả những đổi thay này đều bắt nguồn từ lòng thương xót của Lý Trạch Xuyên với một kẻ không nơi nương tựa như ta.
Vì vậy, ta thường đỏ hoe mắt, ghé sát bên tai chàng thì thầm: “Hoàng huynh, muội chỉ còn mỗi huynh thôi…”
Sau khi mẫu phi qua đời, ta thường gặp ác mộng, đêm đêm tái hiện cảnh mẫu phi băng huyết, giật mình tỉnh giấc, trằn trọc mãi không thể ngủ lại.
Lý Trạch Xuyên hay tin, liền dặn dò Thái y viện sắc thuốc an thần cho ta, còn dịu dàng dỗ dành ta uống hết.
“Lan quý phi tuy đã khuất, nhưng cô vẫn còn đây.”
“Cô sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an vô lo.”
Lời chàng như chiếc phao cứu mạng, mà ta tựa như cọng bèo trôi được bén rễ, từ đó không còn mộng mị quấy nhiễu.
Lý Trạch Xuyên hiểu rõ bản thân chẳng thể luôn kề cận bảo hộ ta, bèn đi cầu xin Đức phi.
Dưới sự xoay xở của chàng, ta được Đức phi – người không có con nối dõi – thu làm nghĩa nữ.
Đức phi tính tình hiền hậu, coi ta như con ruột, yêu thương che chở hết mực.
Những phi tử từng ác độc nhất với ta ngày trước, âm thầm đều bị trừng phạt.
Ta càng thấm thía hơn lợi ích của việc bám chặt người có quyền thế, liền càng quấn quýt không rời bên Lý Trạch Xuyên.
Ngày ngày theo sát phía sau chàng, vừa chạy vừa gọi: “Hoàng huynh, hoàng huynh!”
Mỗi lần nghe tiếng ta gọi, Lý Trạch Xuyên đều nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng căn dặn: “Chạy chậm thôi, kẻo ngã.”
Người trong cung vốn giỏi nịnh trên đạp dưới, thấy ta thực sự được yêu chiều, liền chẳng còn ai dám ức hiếp ta nữa.
Cứ thế, nhờ bám chặt lấy Lý Trạch Xuyên, ta từng bước đứng vững trong cung, tựa như cá gặp nước.
Thế nhưng, theo năm tháng lớn lên, Lý Trạch Xuyên dần dần xa cách ta.
Ta giơ tay muốn chàng bế mình như trước, nhưng chàng chỉ khẽ lắc đầu, ôn hòa nói: “Thanh nhi, muội đã trưởng thành rồi, không thể thân mật như khi còn nhỏ được nữa.”
Sự lạnh nhạt của chàng khiến ta âm thầm khóc suốt bao đêm dài.
Nằm trằn trọc mãi không ngủ, ta rầu rĩ hỏi Đức phi: “Có phải Thanh nhi đã làm gì khiến hoàng huynh tức giận rồi không?”
Đức phi vuốt ve mái tóc ta, giọng dịu dàng an ủi: “Thanh nhi ngoan ngoãn đáng yêu, Thái tử điện hạ sao nỡ giận muội được.”
“Chỉ là, Thái tử là người kế vị ngôi báu, nay đã trưởng thành, trong cung có biết bao ánh mắt dõi theo. Chàng không thể để xảy ra chút sơ suất nào, con hiểu không?”
Ta lờ mờ hiểu ra, không còn quấn quýt lấy Lý Trạch Xuyên như trước nữa.
Đức phi từng nói, ngay cả huynh muội ruột thịt khi lớn lên cũng sẽ dần xa cách, huống hồ ta và hoàng huynh lại chẳng hề có huyết thống.
Vì lời ấy, ta chỉ buồn bã vài ngày, rồi rất nhanh đã khôi phục tinh thần như xưa.
Tuy Lý Trạch Xuyên không còn thân mật như trước, nhưng sự đối đãi dành cho ta vẫn chẳng hề thay đổi.
Dần dần, ta cũng hiểu ra, sự xa cách ban đầu của chàng, chỉ vì bốn chữ đơn giản — nam nữ hữu biệt.
Dẫu Lý Trạch Xuyên là hoàng huynh của ta, nhưng chung quy vẫn là một nam nhân.
Vì danh tiếng của ta, chàng bắt đầu tự kiềm chế, hạn chế những tiếp xúc thân mật quá mức.
Về sau, ta thường nghĩ, có lẽ cũng từ khi ấy, Lý Trạch Xuyên đã không còn xem ta như một hoàng muội bình thường nữa.