Chương 33 - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Bầu trời vừa tỏa sáng, Triệu Lan Hương ăn no rồi nên đã về phòng tạm nghỉ một lát, sau đó còn phải đi lao động nữa. Công trình lần này, ngoài người dân trong thôn tham gia thì chính phủ còn thuê thêm một đội thợ xây ở bên ngoài chuyên chịu trách nhiệm đào kênh mương máng. Tất cả mọi người đều vô cùng nhiệt tình, dù sao đối với bọn họ phương pháp để nước chảy từ trên núi xuống tự tưới tiêu cho đồng ruộng cực kỳ mới lạ và hiếm gặp, nghe người bên ngoài nhắc đến chuyện này trên mặt bọn họ cũng có vài phần khoe khoang khiến người khác phải hâm mộ.

Đến lúc làm việc những người bình thường hay giở trò lười biếng cũng không dám làm gì cả. Triệu Lan Hương trông thấy Tưởng Mỹ Lệ chăm chỉ bất ngờ, không yếu ớt lười biếng giống như bình thường thì cảm thấy rất khó hiểu. Tưởng Mỹ Lệ không phải là người dễ bị người xung quanh ảnh hưởng như thế nhưng khi cô chở đá xuống dưới nhìn thấy một đám người thì mới vỡ lẽ. Tuy rằng bữa sáng Triệu Lan Hương đã ăn no rồi mới đi làm, nhưng dù sao sức khỏe cô cũng yếu, làm một lúc đã thấy mệt mỏi rã rời rồi.

Mỗi bước đi của cô đều cảm thấy nặng nề hơn, rồi sau đó không đi nổi nữa, cô bèn chọn một xe đẩy nhỏ chỉ chứa vài cục đá vụn để đẩy xuống thôi. Bỗng nhiên có một bàn tay rất khỏe mạnh nắm chắc lấy tay cầm xe đẩy của cô, Triệu Lan Hương quay đầu lại nhìn thì trông thấy chị Hạ. Chị ấy đang cười híp mắt sờ lên đầu Triệu Lan Hương, rồi đẩy xe đến đống đá của cô, sau đó chị ấy dùng tay ra hiệu: "Cô mệt rồi thì đi nghỉ đi. Tôi làm giúp cô."

Triệu Lan Hương cũng không ép mình, cô lấy ấm nước muối của mình ra bắt đầu uống. Cô lo đãng quay đầu lại thì trông thấy Tưởng Mỹ Lệ vẫn đang kiên trì làm việc, đang cầm một cái cuốc bắt đầu cuốc đất, cô ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ, mồ hôi chảy đầy do bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.

Cuối cùng Triệu Lan Hương cũng thay đổi một chút cái nhìn về cô ta. Có điều rất nhanh sau đó cô đã biết mình ngây thơ thế nào, giữa trưa sau khi mọi người làm xong việc thì tụ tập lại với nhau cùng bỏ cơm nhà ra ăn.

Chu Gia Trân ngồi trên tảng đá dưới tán cây hóng mát, cô vừa hưởng thụ làn gió mát thổi qua vừa kề tai nói nhỏ với Triệu Lan Hương đang ngồi ăn bên cạnh

"Lan Hương, sao vừa rồi cô không cố gắng biểu hiện cho tốt thế?"

Triệu Lan Hương đang nhai cơm có chút bất ngờ, cô kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu Gia Trân gõ lên đầu cô một cái vẻ mặt tiếc hận vì rèn sắt không thành thép: "Chẳng lẽ không phải cô xuống nông thôn vì chuyện kia sao?"

Triệu Lan Hương nghe thấy thế thì chột dạ, trong lòng cô trở nên căng thẳng, cô thể hiện rõ như vậy sao? Vừa rồi khi làm việc, rõ ràng là cô không nhìn về phía Hạ Tùng Bách nhiều mà. Có điều sau khi liên kết hai câu Chu Gia Trân vừa nói, thì cô ấy không giống như đã phát hiện ra chuyện cô muốn tiếp cận Hạ Tùng Bách, cho nên cô bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì thế ?"

Chu Gia Trân còn tưởng rằng cô đang giả ngu, nên hơi giận nói: "Đương nhiên là vì việc đề cử vào đại học Công Nông Binh rồi."

Cô ấy nhìn Triệu Lan Hương giống như đang nhìn một kẻ ngốc không biết suy nghĩ vậy, không có lòng cầu tiến, cô ấy gõ trán cô một cái rồi đau lòng nói: "Lúc mọi người đang làm việc sao cô đã đi nghỉ rồi, tôi vừa chở đá xuống không để ý đến cô có một lát, mà cô đã như vậy. Vốn dĩ cô cũng rất có cơ hội đấy, trình độ văn hóa cao, nhân duyên cũng không tệ lắm, nếu như để quần chúng bỏ phiếu nhất định sẽ có phần của cô. Nhưng mà vừa rồi khi lãnh đạo ở chỗ này, cô đã làm gì thế hả?"

Chu Gia Trân vừa oán giận lại vừa tiếc nuối. Triệu Lan Hương dở khóc dở cười, hóa ra còn có chuyện này nữa. Có điều sau khi nghĩ kỹ lại chuyện kiếp trước thì hình như đúng là năm đó Tưởng Mỹ Lệ thật sự không ở nông thôn lâu thì đã được vào đại học rồi.