Chương 23 - Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Trong cảnh đêm mơ hồ, cô không trông thấy được biểu cảm trên mặt của người đàn ông ấy. Anh im lặng một lát, rồi lấy cặp sách trên lưng cô xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: "Để tôi bán giúp cô"

Nói xong, anh đeo cặp sách lên vai, rồi lập tức phóng xe đạp chạy đi, chỉ trong chốc lát đã chạy xa vài chục mét. Triệu Lan Hương hoảng sợ nhìn Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn ăn cướp đồ của cô. Cô đuổi theo sau anh, thở không ra hơi nói: "Đợi một chút ! "

Hạ Tùng Bách lập tức dừng xe lại, thì trông thấy cô gái lấy ra một chiếc mũ rộng vành từ đâu đó, sau đó đội lên đầu anh, rồi tức giận nói: "Trong cặp sách có để cả một ít tro bếp, khi anh vào thành phố bán đồ nhớ xoa lên mặt một chút. Còn nữa mỗi cân bánh đậu xanh bán sáu mao tiền cộng với phiếu lương thực một cân nữa. Phiếu thịt phiếu vài phiếu hàng công nghiệp, xà phòng gì đó, anh xem rồi cũng thu một chút, đừng để tôi bị lỗ đó, bánh đậu xanh này tôi phải mất công làm từ bốn giờ sáng"

Đừng coi thường cái giá tiền sáu mao một cân bánh đậu xanh này, so với giá bán chân vịt muối lần trước là một mao rưỡi một lạng thì rẻ hơn, Nhưng nguyên liệu của nó không phải là thịt, hơn nữa khi làm bánh đậu xanh hút nước cũng nặng hơn, trọng lượng so với ban đầu còn nhiều hơn một chút.

Món chân vịt kia phải dùng hơn ba mươi loại hương liệu quý giá, cũng tốn tiền nguyên liệu nhiều hơn còn món bánh đậu xanh này chỉ có tiền mua đường trắng là đắt thôi.

Nếu tính toán cẩn thận, thì tiền lời thu về ngược lại cũng không kém so với bán chân vịt muối kia bao nhiêu. Hạ Tùng Bách nhíu mày.

Triệu Lan Hương nói tiếp: "Đi mau, đi sớm bán xong sớm."

Hạ Tùng Bách dẫm lên bàn đạp, nhanh như chớp cả người và xe đã biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Lan Hương. Lúc này bầu trời cũng bắt đầu tỏa sáng, ánh nắng yếu ớt chíu xuống khắp nơi.

Trên giày của Triệu Lan Hương cũng dính một tầng sương mỏng. Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tùng Bách nữa, Triệu Lan Hương mới không nhịn được khẽ cong môi cười .Tuy rằng người đàn ông này ít nói, miệng cũng không ngọt nhưng cũng không phải người không biết lấy lòng người khác. Vào lúc Triệu Lan Hương đang đếm đầu ngón tay để thầm nghĩ xem bao giờ Hạ Tùng bách quay về thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Cô mừng rỡ mở cửa, đang định thốt ra "Anh đã về rồi" thì đập vào mắt cô là gương mặt tươi cười vui sướng của Tưởng mỹ lệ. Lời đã đến bên môi lại bị nghẹn ngay trong cổ họng. Tưởng mỹ lệ vui vẻ nói: "Hôm nay chúng ta ăn mì đi!"

Trong giọng điệu của cô ta không giấu được sự vui mừng, vừa ăn đến món mì thì trong đôi mắt đen của cô ta dường như có tia sáng lóe lên. Từ khi Tưởng Mỹ Lệ ăn được bát mì do chính tay Triệu Lan Hương làm thì sau đó khi đến tiệm ăn quốc doanh trong thành phố, cô ta cảm thấy ăn món gì cũng không thấy ngon nữa. Không chỉ không ngon bằng mà còn rất chán.

Cô ta muốn tìm ra món gì đó ăn ngon như món mì mà Triệu Lan Hương nấu, kết quả chọn đủ các món đều thất vọng. Dù cho cô ta có gọi món mì sợi đắt nhất trong quán ra thì chưa nói đến việc thịt không mềm không thơm bằng, sợi mì cũng nhão dính, thật sự là tốn tiền tốn phiếu lương thực. Dưới sự đối lập mạnh như thế, Tưởng mỹ lệ càng nhớ thương đến món mì của Triệu Lan Hương hơn.

Buổi tối cô ta lăn qua lăn lại cũng nghĩ đến, ngay cả trong giấc mơ cũng muốn ăn, mãi cho đến một hôm khi thức dậy trên chiếc gối đầu của cô ta chảy đầy nước miếng thì cuối cùng Tưởng mỹ lệ cũng không nhịn nổi nữa.

Ngày chủ nhật mà cô ta chờ đã đến, cô ta liền gấp không chờ nổi mà vội vàng chạy ngay đến chỗ Triệu Lan Hương. Cô ta đã hiểu được một sự thật mà cô ta không muốn thừa nhận, đó là cho dù bây giờ cô ta có quay về ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của mình thì cũng không tìm nổi món mì hợp khẩu vị của cô ta nữa.

Nếu như muốn ăn mỳ, nhất định phải đến tìm Triệu Lan Hương. Không phải là chỉ cần phiếu lương thực và tiền sao, cô ấy thích thì cô đưa cho cô. Nếu có thể được ăn món mì như hôm trước, có bảo cô ta cắt thịt thì cô ta cũng cắt cho.