Chương 5 - Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

14

Buổi tối.

Hot search của Bạch Noãn Noãn lại nổ.

Từ khóa.

#Bạch Noãn Noãn chiêu trò#

#Bạch Noãn Noãn tiền phạt phá hợp đồng trên trời#

#Bạch Noãn Noãn bị đuổi khỏi giới giải trí#

Có người tung ra một đoạn video Bạch Noãn Noãn bắt nạt bạn học thời còn đi học.

Người tung tin nói rằng Bạch Noãn Noãn luôn mượn thế lực để tạo nhiệt.

Thời đi học đã mượn góc chụp ảnh, tự xưng là con dâu tương lai của Hoắc thị, ngang ngược trong trường, bắt nạt bạn học.

Khi ra mắt, cũng thường xuyên bóng gió rằng mình có quan hệ không tầm thường với Hoắc thị.

Lần này về nước…

Lại mượn hợp tác với Hoắc thị để tạo scandal giả, ảnh hưởng hình tượng Hoắc thị, đối mặt với khoản bồi thường phá hợp đồng trên trời.

Nhìn link mà tên liếm cẩu gửi tới.

Bên trong có mấy chữ được bôi vàng in đậm.

“Hoắc Đình Xuyên trước nay luôn giữ nam đức, vì không xem tin giải trí nên không hề hay biết, đối với việc này sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý theo pháp luật.”

Khóe miệng tôi không khỏi giật giật.

Tên liếm cẩu: “Em xem, đều là hiểu lầm.”

Tôi: “Nếu không phải anh nói trước đó chưa từng chạm vào vợ, tôi thật sự nghi ngờ anh là bố anh ta.”

“Chúng tôi không ly hôn thì có lợi gì cho anh?”

Tên liếm cẩu: “Em cứ coi như tôi tích đức đi.”

“Có thể không ly hôn không?”

Tôi nghĩ một chút, vẫn từ chối: “Không được.”

Tên liếm cẩu có vẻ sốt ruột: “Vì sao?”

Tôi: “Anh ta không được.”

Khung nhập chữ của tên liếm cẩu lập tức im bặt.

Nghĩ một lúc.

Tôi vẫn giải thích: “Con người anh ta không được.”

“Không đủ thẳng thắn với tôi, cũng quá lạnh nhạt.”

15

Buổi tối về nhà.

Hoắc Đình Xuyên vẫn không về.

Lửa giận trong lòng bỗng dưng bùng lên.

Nếu trước đó có hiểu lầm anh ta có bạch nguyệt quang, thì việc ngày nào cũng không về nhà là sự thật rành rành.

Lần đầu tiên tôi khá gay gắt nhắn cho anh: “Không muốn về thì cứ đừng về nữa.”

Tôi cũng chẳng trông anh sẽ trả lời.

Có khi anh còn chẳng thèm xem.

Nghĩ tới ngày mai vẫn phải tới công ty anh một chuyến.

Đưa thẳng thỏa thuận ly hôn cho anh.

Rồi dọn khỏi đây hoàn toàn.

Tắm rửa xong.

Cầm súng massage giãn cơ xoa vai cổ.

Gần đây chuyển đồ dọn dẹp, quả thật hơi mệt.

Nằm lên giường.

Thuần thục vượt tường.

Rời khỏi đây rồi, sẽ không còn mạng tốt như vậy nữa.

Hơn nữa hôm đó tuy mệt.

Nhưng cũng rất đã.

Ăn mặn rồi, lại càng thèm.

Nghĩ lại.

Trước đó chẳng phải Hoắc Đình Xuyên trong lòng không có ai mà vẫn không chạm tôi sao?

Mẹ nó.

Phải ly hôn nhanh lên.

Quả sống này tôi không giữ nổi chút nào.

Tên liếm cẩu chủ bài đăng nói đúng.

Đàn ông hai chân rất dễ tìm.

Đợi ly hôn xong, tôi có thể đường đường chính chính dùng tiền tìm mười người.

Không cần trốn trong chăn lướt web đen nữa.

Lần này tôi không vào diễn đàn.

Trực tiếp bấm vào khu phim.

Nhìn nữ chính huấn luyện nam chính.

Lòng dạ rối bời, tâm trí không yên.

Bên tai vang lên tiếng ong ong của súng massage.

Mặt tôi nóng bừng.

Đợi chuyển ra ngoài.

Có phải còn có thể mua thêm chút đồ chơi không?

Hê hê~

Đang nghĩ tới cuộc sống tương lai tươi đẹp.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi giật nảy mình.

Vội vàng kéo tai nghe xuống.

Không ngờ lại vô tình bật loa ngoài.

Tiếng thở gấp của đàn ông truyền ra rõ mồn một.

Khi Hoắc Đình Xuyên mở cửa với khuôn mặt đen sì.

Anh liền thấy tôi luống cuống dùng chăn che đồ.

Dù không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh.

Tôi cứng đầu mở miệng: “Có chuyện gì?”

Đột nhiên, trong chăn lại vang lên tiếng ong ong.

Chế độ tự động của súng massage, tôi xin cảm ơn.

Xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.

Hoắc Đình Xuyên đột nhiên lên tiếng.

“Tôi đợi em trong phòng.”

Nói xong liền đóng cửa rời đi.

Tôi bất lực ngã xuống giường, tự an ủi mình.

Sắp ly hôn rồi, đừng để ý hình tượng nữa.

Hơn nữa.

Không còn lý do Bạch Noãn Noãn nữa.

Nếu thật sự cãi nhau.

Tôi còn có thể chống nạnh, phá bình vỡ niêu mà nói:

“Anh xem đi, tôi cũng có nhu cầu.”

“Anh là kiểu phải bỏ thuốc mới cho chạm, nhưng tôi đâu phải con buôn thuốc!”

16

Cuối cùng cũng làm xong công tác xây dựng tâm lý.

Tôi lề mề gõ cửa phòng anh.

“Vào đi.”

Giọng nói vẫn không có chút gợn sóng nào.

Xem ra anh thật sự rất lãnh đạm với mấy chuyện này.

Mang theo chút hụt hẫng, tôi đẩy cửa ra.

Hít——

Đi nhầm rồi.

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Không đúng.

Là mặt của Hoắc Đình Xuyên.

Tôi lại mở cửa lần nữa.

Hoắc Đình Xuyên, người xưa nay luôn nghiêm túc lạnh lùng, hiếm khi nói cười, cao lãnh cấm dục, lúc này lại mặc bộ đồ hầu nam hở ngực lộ da, trên cổ còn đeo một chiếc chuông chó nhỏ.

Chậm rãi quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi hít mạnh một hơi.

Không phải vì bị dọa.

Mà là vì kích thích.

Phải biết rằng, khí chất trên người Hoắc Đình Xuyên luôn toát ra vẻ thanh lãnh cao quý.

Giờ đây anh mặc đồ tình thú quỳ trên đất, trong mắt còn mang theo chút cầu xin như chú cún con.

Sự tương phản này.

Quá gợi.

Thật sự không dời mắt ra được.

Tôi nuốt nước bọt.

Bước lên xác nhận: “Hoắc Đình Xuyên?”

Hoắc Đình Xuyên gật đầu.

Trong mắt mang theo vẻ cẩn trọng.

“Vợ.”

Nghe hai chữ đó, tim tôi run lên.

Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tôi như vậy.

Tôi vẫn không dám chắc: “Anh bị nhập hồn à?”

Trong mắt Hoắc Đình Xuyên thoáng qua một tia hoảng loạn.

Lắc đầu.

Anh chủ động kéo tay tôi lại.

Đặt lên ngực trái của anh.

Rất mềm.

Lại rất rắn chắc.

Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Đình Xuyên vừa lúng túng vừa căng thẳng.

“Vợ, anh sai rồi.”

“Anh không nên giấu em, không nên trốn tránh em, đối xử lạnh nhạt với em.”

“Nhưng anh đối với em là thật lòng.”

Cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới tay.

Như đang cố chứng minh điều gì đó.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.

Tôi chợt nghĩ ra điều gì.

Chẳng lẽ?

Anh?

Tôi hơi nheo mắt.

Dùng sức bóp mạnh anh một cái.

“Ý gì đây?”

Hoắc Đình Xuyên mím môi khẽ rên một tiếng.

Trong mắt dần dần ướt át.

“Vợ, anh quá lớn, lại còn nghiện.”

“Anh sợ em không thể chấp nhận anh.”

Liếc mắt thấy tà váy của anh bị chống lên.

Tôi đột nhiên thấy có chút buồn cười.

“Anh chính là người đăng bài đó?”

Hoắc Đình Xuyên lại gật đầu.

Tôi có chút tức giận.

Đẩy anh ra.

Khi anh định đứng dậy, tôi lại dùng một chân đạp lên giữa hai chân anh.

Từ trên cao nhìn xuống anh.

“Cho nên anh vì cái này mà không chạm vào tôi?”

Nghĩ tới điều gì đó, tôi còn nghiến nghiến thêm.

“Thậm chí lên mạng đăng bài, cũng không chịu nói thẳng với tôi?”

Khóe mắt Hoắc Đình Xuyên đỏ lên: “Xin lỗi.”

Tôi nhấc chân, xoay người định đi trước.

Lại bị anh kéo lại.

Hoắc Đình Xuyên đưa tới còng tay, roi da, dây thừng đặt bên cạnh.

“Chủ nhân, em thật sự sai rồi.”

“Phạt em đi.”

Tôi cố nén không động, giọng vẫn lạnh nhạt.

“Ồ, anh sai ở đâu?”

Hoắc Đình Xuyên liếm hôn đầu ngón tay tôi.

Từng đợt ngứa ngáy dày đặc truyền tới.

“Em không nên vì sợ hãi mà không dám nói chuyện với chủ nhân.”

Tôi tát anh một cái.

Ngồi xuống mép giường.

Bắt chéo chân.

“Bạch Noãn Noãn thì thôi đi.”

“Hôm đó tại sao mặc quần vào rồi chạy mất?”

Hoắc Đình Xuyên quỳ bò lên trước.

Nâng cổ chân tôi lên.

Thành kính hôn xuống.

“Ngày đó khi chủ nhân ngủ rồi, em lén hôn chủ nhân.”

“Chủ nhân theo phản xạ đá em xuống giường, bảo em cút.”

“Dự án cũng đúng lúc xảy ra vấn đề.”

Dù không quá hài lòng.

Nhưng miễn cưỡng chấp nhận.

Hoắc Đình Xuyên men theo cổ chân đi lên.

Bình thường trông lạnh lùng cứng rắn, không ngờ môi lưỡi lại mềm đến vậy.

Cảm giác bồng bềnh kia lại từ từ quay trở lại.

“Hôm đó em có quay về, thấy chủ nhân ngủ rất ngon, canh một đêm rồi mới đi.”

Hoắc Đình Xuyên ngẩng đầu, liếm đôi môi đỏ rực.

Tôi giơ tay lại tát anh một cái.

“Cho anh dừng chưa?”

“Ít nói thôi.”

……

Khi bị tôi hành đến rối tinh rối mù, Hoắc Đình Xuyên như thể mị ma giáng thế.

Tiếng chuông leng keng vang suốt một đêm.

Hoắc Đình Xuyên lần này không còn giống lần trước hấp tấp thô bạo.

Dù vẫn hung mãnh, nhưng sự dịu dàng bên trong lại khiến tôi như sắp chết đuối.

Lúc sắp ngất đi lần nữa.

Bên tai vẫn còn tiếng thì thầm mang theo hơi thở gấp của anh.

“Vợ, đừng bỏ em, được không?”

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Lần này tôi bị Hoắc Đình Xuyên ôm chặt trong lòng.

Vẫn đau lưng mỏi eo như cũ.

Tôi tức giận đá anh.

Hoắc Đình Xuyên cẩn thận hỏi: “Vợ?”

Tôi ra lệnh: “Đi lấy đồ trong phòng tôi lại đây.”

Sắc mặt Hoắc Đình Xuyên lập tức tái đi, run rẩy mở miệng.

“Vợ, em quả nhiên không thích sao?”

“Em sẽ không làm nữa.”

Tôi bị anh chọc cười, liếc xéo anh.

“Tôi bảo anh đi lấy cây súng massage trong phòng tôi.”

“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Hoắc Đình Xuyên lập tức cong môi cười.

Nhanh chóng hôn tôi một cái.

“Em cũng đang nói súng massage mà.”

Nói xong, chân trần xuống giường.

Tận hưởng Hoắc Đình Xuyên cẩn thận massage cho tôi.

Nhìn từng vết tích trên lưng anh.

Trong lòng nghĩ.

Thôi vậy.

Loại heo giống này.

Cũng chỉ có người xinh đẹp lương thiện như tôi mới chấp nhận nổi.

Ngày tháng còn dài.

Từ từ điều giáo thôi.

(Kết thúc)

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)