Chương 3 - Bạch Nguyệt Quang Pháo Hôi Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nghĩ đến khả năng bị anh tức giận đến mức đuổi ra khỏi nhà, tôi thật sự bật khóc luôn.

Tống Chỉ mím môi, như mọi lần, lẳng lặng đưa tôi về nhà, nấu canh giải rượu cho tôi:

“Trần Thư, đợi em tỉnh lại, chúng ta nói chuyện.”

Đó là câu nói cuối cùng anh để lại trước khi rời khỏi phòng tôi hôm ấy.

Chỉ khi giận anh mới gọi cả họ tên tôi như vậy.

Một nửa vì tôi sợ phải đối mặt với anh, một nửa vì chẳng còn cách nào khác.

Đêm hôm đó, tôi lén lút theo thiếu gia nhà giàu kia bay sang Bắc Âu, chỉ để lại một bức thư.

Trong thư viết đầy những lời ghét bỏ, chê anh nghèo, già, nói rằng tôi chưa từng yêu anh, chỉ là đùa vui cho qua ngày.

Không còn cách nào khác — hệ thống đe dọa rằng nếu tôi không làm đúng kịch bản và rời đi, thì cả đời tôi sẽ vận xui đeo bám, làm ăn thất bát, không kiếm nổi một xu.

Ai chịu nổi cơ chứ?

Hôm sau, như chưa từng xảy ra chuyện gì, Tống Chỉ gửi cho tôi bản tiến độ và kế hoạch dự án Bắc Âu.

Như thể tôi chỉ vừa đi công tác nước ngoài một chuyến mà thôi.

Từ đó, tôi dần tin lời hệ thống rằng:

Tôi chỉ là một bạch nguyệt quang pháo hôi xuất hiện chưa đầy ba chương.

Pháo hôi NPC thì không xứng có được trái tim rung động của nam chính.

“Bảy người mẫu nam, em định tìm ở đâu ra?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tống Chỉ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ lơ đãng.

“Chưa gấp đâu, Tổng giám đốc Tống. Khi nào em chọn xong sẽ báo anh.”

Tôi nghiêng người nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hệ thống lướt qua giọng như thở dài:

“Ký chủ, nam chính đang tức giận, xin hãy duy trì trạng thái hiện tại cố lên!”

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc của Tống Chỉ.

Lạ thật… lúc nãy tôi làm đủ trò bẽ mặt anh ấy trước đám đông mà không thấy phản ứng gì.

Sao giờ không làm gì cả lại giận rồi?

“Tổng giám đốc Tống?”

Tôi dè dặt lên tiếng thử thăm dò.

Kết quả là sắc mặt Tống Chỉ càng lạnh hơn.

Tôi như đứa trẻ vừa tìm được công tắc đồ chơi mới, bắt đầu nghịch không biết mệt:

“Tổng giám đốc Tống, công việc hàng ngày có bận lắm không?”

“Tổng giám đốc Tống, tiền thưởng cuối năm của em bao giờ phát?”

“Tổng giám đốc Tống, anh với Bạch Thanh Thanh cãi nhau hả?”

“Tổng—”

“Trần Thư.”

Đèn đỏ phía trước, Tống Chỉ từ tốn đạp phanh. Giọng anh khàn khàn, như đang cố kiềm chế điều gì đó.

“Tôi không thân với Bạch Thanh Thanh. Chỉ vì cô ấy hơi giống em nên mới nhìn nhiều hơn chút thôi.”

Tôi giơ tay làm ký hiệu “OK”:

“Hiểu rồi, em hiểu hết.”

Chẳng phải đó là mở đầu kinh điển của truyện thế thân sao?

Tôi cứ nghĩ nhà Tống Chỉ chắc chắn phải ở khu trung tâm thành phố, không thì cũng là biệt thự ngoại ô sang trọng.

Ai ngờ anh lái chiếc Maybach vòng tới vòng lui, cuối cùng… lại rẽ vào khu nhà trọ từng là tổ ấm rách nát của chúng tôi những năm tháng khó khăn nhất.

Anh dừng xe cạnh chiếc xe ba bánh của dì Hai ở căn bên cạnh.

Nắng trút xuống như thác, rải khắp mặt đường. Tống Chỉ đi trước, tôi lững thững theo sau, cố tình bước lên cái bóng của anh.

Chỉ một thoáng, tôi như quay lại ngày hôm đó của thời cấp ba.

Tống Chỉ với tư cách người giám hộ đến họp phụ huynh cho tôi.

Trên bàn là bức thư thầy cô yêu cầu học sinh viết sẵn để gửi ba mẹ.

Đến lúc đọc thư, khắp lớp vang lên tiếng sụt sịt nho nhỏ.

Cô giáo cũng rưng rưng, giọng xúc động cao vút:

“Chúng ta mời phụ huynh của bạn đứng nhất lớp – Trần Thư – đọc bức thư em ấy viết gửi cha mẹ nhé!”

Tống Chỉ bình tĩnh đứng lên, đọc liền năm phút, khiến cả lớp vỗ tay rần rần.

Chỉ có tôi biết, giấy thư của tôi trắng tinh, chỉ có một dòng duy nhất viết vội:

[Cứ đọc lâu chút, đừng để cô phát hiện em chưa viết gì.]

Buổi họp xong, Tống Chỉ không đưa tôi đi ăn mừng như mọi lần tôi đứng đầu.

Mà chở thẳng tôi về nhà.

Tôi giơ tay nắm thành nắm đấm, đấm vào lưng anh, đi phía sau cố tình giẫm lên cái bóng của anh mà trút giận.

Nhưng đến khi anh quay lại, tôi lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa:

“Anh ơi, anh đẹp trai ghê luôn! Thả tim nè!”

Tống Chỉ: “……”

Căn phòng trọ ấy vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu.

Chỉ là… tôi và Tống Chỉ đã không còn là những đứa trẻ ngày xưa nữa.

Thì ra, đây gọi là — “vật còn, người đã khác.”

6

Lúc Tống Chỉ bước vào với chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, tôi đã thay đồ ngủ xong, nằm xoài trên giường vừa lướt Douyin vừa xem mấy video “nam thần Phật hệ”.

“Mặc kín thế, đang có tâm sự à?”

Tôi vừa gõ xong một bình luận định gửi thì giật nảy mình vì anh ta bất ngờ ngồi xuống mép giường.

“Tổng giám đốc Tống—”

Tôi chỉ về phía cửa, nhưng tấm biển “Cấm chó và anh trai vào phòng” mà tôi từng treo nay đã không cánh mà bay.

Lúc ấy tôi mới để ý — bộ drap chăn ga mình nằm lên từ bao giờ đã bị thay thành loại Tống Chỉ thường dùng, thậm chí còn phảng phất hương thơm đặc trưng trên người anh.

Chẳng lẽ mấy năm tôi ra nước ngoài, Tống Chỉ vẫn luôn ngủ trong phòng tôi?

Ba năm không gặp, da mặt anh trai tôi hình như dày lên không ít.

“Tống Chỉ, anh biến thái hả? Nhà thì không thiếu phòng, không ngủ phòng mình lại đi nằm giường của em gái. Ra ngoài!”

Tôi khẽ dùng lực đẩy anh ta, nhưng Tống Chỉ lập tức xoay người bẻ tay tôi ra sau, khiến tôi úp mặt vào tấm đệm mềm mại.

“Vậy đã là biến thái rồi à? Còn biến thái hơn nữa đấy, muốn thử không?”

Mẹ tôi trọng nam khinh nữ, sau khi sinh em trai với cha dượng thì gần như mặc kệ tôi. Từ tiểu học đến giờ, phần lớn thời gian Tống Chỉ đều đóng vai người lớn mà chăm sóc tôi.

Thêm vào đó, anh vốn là kiểu tổng tài bá đạo thứ thiệt, nói một là một, không bao giờ hai lời.

Dù bình thường tôi hay ngổ ngáo, nhưng trong lòng luôn có chút sợ anh.

Nhưng không hiểu sao, dù giọng Tống Chỉ lạnh lùng, tôi vẫn nghe ra sự tủi thân không giấu được, khiến nỗi sợ trong lòng tôi tan biến sạch sẽ.

“Tới đi! Để xem anh dám làm gì!”

Tôi vùng vẫy như cá thiếu nước, tay chân quấn lấy Tống Chỉ như bạch tuộc.

Anh vốn ghét nhất việc động chạm thân thể với người khác giới, nên tôi vẫn thường dùng chiêu này để chọc anh phát ghét, chưa bao giờ thất bại.

Tống Chỉ nhíu mày, rồi thuận thế ôm tôi vào lòng, giọng nhẹ như gió:

“Không được nói bậy.”

Tôi: ???

Gì vậy? Đây không giống Tống Chỉ tôi biết!

Anh không phải nên lập tức hất tôi ra khỏi người, sau đó tặng cho tôi một ánh nhìn lạnh đến thấu xương sao?

Tôi không cam lòng, bèn đưa tay nắm lấy cằm anh, chậm rãi tiến sát lại. Hơi thở ấm nóng lẫn vào nhau, mờ ám đến nghẹt thở.

Áo choàng tắm vốn đã lỏng, giờ càng bị tôi kéo lệch hẳn, lộ ra phần cơ bụng hoàn hảo khiến người ta nghẹt thở.

Còn đẹp hơn mấy ông “nam thần Phật hệ” tôi vừa xem.

Tôi nuốt nước bọt, trong đầu liên tục niệm “A Di Đà Phật” để kiềm chế bản thân khỏi móc móc thử một cái.

“Trần Thư, em còn muốn nhìn gì nữa?”

“Mấy thứ đám người mẫu kia làm được, anh cũng làm được. Những gì họ không làm được, anh có thể học.”

Anh trai tôi… đang quyến rũ tôi.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã khiến đầu tôi nổ tung. Vừa thấy nực cười, vừa mặt đỏ tim đập không kiểm soát nổi.

Đây là lần đầu tiên, trong trò chơi trêu ghẹo, tôi thua người cứng nhắc như Tống Chỉ.

“Em đi ngủ đây!”

Tôi vội lật chăn chui tọt vào trong, trùm kín đầu.

Một lúc sau, nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Tống Chỉ đã rời đi — nhưng trong không gian kín mít này, hương của anh vẫn tràn ngập, khiến người ta bối rối không yên.

Tôi trằn trọc mãi đến tận hai giờ sáng mới hơi buồn ngủ. Định đi vệ sinh một lát thì vừa mở cửa phòng tắm, thấy một bóng người.

Tôi sợ quá suýt ngã lăn quay, lập tức chuồn thẳng về phòng.

Tôi không dám nghĩ, tại sao nửa đêm anh tôi lại… tắm nước lạnh.

Cũng như khi xưa, sau cái lần tôi chủ động hôn anh, anh nói:

“Mai chúng ta nói chuyện.”

Kể cả không có hệ thống ép buộc, tôi cũng không có đủ dũng khí để nghe xem… rốt cuộc anh muốn nói gì.

Cư dân mạng ăn dưa thì nhầm cả rồi.

Từ đầu đến cuối, người ôm giữ tình cảm đơn phương chưa từng dám vượt ranh giới, chính là tôi.

Tống Chỉ mới thật sự là vầng trăng xa không thể với, là bạch nguyệt quang không thể vấy bẩn trong lòng tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)