Chương 6 - Bạch Nguyệt Quang Không Phải Là Tôi
8
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày.
Điều khiến tôi bất ngờ là… Hứa Tuyết từ đó về sau hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Ngược lại là Giang Nghiêm…
Càng lúc càng dính người.
Ví dụ như bây giờ.
Tôi đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, thì bất chợt có người ôm lấy từ phía sau.
“Vợ ơi…”
Anh đặt cằm lên vai tôi, giọng trầm trầm như mè nheo.
“Sao vậy?” – Tôi đang băm rau, suýt chút nữa bị anh làm giật mình.
“Không sao… chỉ là muốn ôm em một cái.”
Kể từ hôm sinh nhật đó, Giang Nghiêm như biến thành một người hoàn toàn khác.
Tổng Giám đốc lạnh lùng năm nào, giờ cứ hở chút là muốn ôm ấp dính sát lấy tôi.
“Anh như vậy thì em nấu ăn kiểu gì?” – Tôi bất lực nói.
“Thì khỏi nấu.” – Anh khẽ cắn vành tai tôi, “Mình gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Giang Nghiêm!” – Tôi đỏ mặt đẩy anh ra, “Dạo này anh bị gì vậy hả?”
Anh chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Anh nhớ vợ thì không được à?”
Tôi: “…”
“Ngày nào chẳng gặp nhau?”
Anh mếu máo: “Nhưng ban ngày đi làm xa nhau bao lâu rồi…”
Tôi đỡ trán thở dài.
“À đúng rồi! Vợ ơi.” – Anh như sực nhớ ra, “Tuần sau mình về nhà cũ một chuyến nha.”
“Tiệc đón chị họ anh về nước.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nói ra mới nhớ, lúc chúng tôi kết hôn thì chị họ Giang Nghiêm đã ra nước ngoài rồi.
Sau đó cũng chưa gặp lại lần nào, đi một chuyến cũng phải.
“Em đeo sợi dây chuyền lần trước nhé, vợ?” – Anh lại bổ sung, giọng còn mang theo chút nũng nịu.
Tôi: “…”
“Được được được…” – Tôi bất đắc dĩ.
“Sao nhất định phải là sợi đó?”
“Chẳng qua là…” – Tôi nghe anh lẩm bẩm gì đó.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” – Giang Nghiêm vùi mặt vào vai tôi, khiến tôi cũng chẳng tiện hỏi thêm.
9
Tiệc đón chị họ được tổ chức trong khu vườn của biệt thự nhà cũ.
Ban đầu Giang Nghiêm định đi cùng tôi.
Nhưng công ty đột xuất có việc, anh đành để tôi đi trước một mình.
Biệt thự nhà cũ nằm ở vùng ngoại ô, bình thường tôi rất ít khi lui tới.
Trước khi đi, Giang Nghiêm còn cẩn thận cài sẵn định vị cho tôi.
Nhưng không biết vì sao, hệ thống dẫn đường lại gặp trục trặc, đưa tôi đến một con đường nhỏ vắng vẻ.
Trời dần sập tối, xung quanh hoàn toàn không có một bóng người.
Tín hiệu điện thoại của tôi cũng chập chờn, lúc có lúc không.
Khi tôi còn đang do dự có nên quay đầu xe về không thì…
Một chiếc xe thể thao màu đỏ từ phía sau chạy đến, dừng lại ngay bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp nổi bật của Hứa Tuyết.
“Lạc đường rồi à?” – Cô ấy nhướng mày hỏi.
Tôi nắm chặt tay lái, không biết nên trả lời thế nào.
Nhờ vả tình địch của mình… nghĩ sao cũng thấy khó mở miệng.
“Đi theo tôi đi.” –
Cô ấy nhìn ra vẻ lúng túng của tôi, bật cười khẽ.
“Đường vào nhà cũ đúng là khó tìm thật.”
Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Dù không hiểu Hứa Tuyết sao lại xuất hiện ở đây…
Nhưng ngoài việc đi theo cô ấy, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chiếc xe đỏ dẫn đường phía trước.
Dường như cô ấy rất rành đường đi.
Chiếc xe thể thao luồn lách trên con đường núi quanh co một cách linh hoạt.
Không biết đã đi bao lâu.
Khung cảnh ngoài cửa kính cuối cùng cũng trở nên quen thuộc hơn.
Dáng dấp biệt thự nhà họ Giang dần hiện ra trước mắt.
“Cảm ơn.” – Tôi khẽ nói khi dừng xe.
Hứa Tuyết phẩy tay đầy thoải mái: “Không có gì.”
Tôi định cảm ơn xong thì rời đi luôn.
Ai ngờ cô ấy lại bất ngờ tiến sát lại, bật cười: “Dây chuyền đẹp thật đấy.”
Tôi theo phản xạ đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ.
Chính là sợi mà Giang Nghiêm tặng tôi.
Ánh mắt Hứa Tuyết dừng lại trên đó mấy giây.
Khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hóa ra là đang cố gồng với tôi à.”
“Là Giang Nghiêm chọn cho cô sao?” – Cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Cuối cùng cũng biết chọn đồ tươm tất rồi.” – Cô ấy cười khẽ. “Nhìn cô đeo sợi này, rõ ràng là đang cố gây chú ý với tôi.”
Tôi càng nghe càng mù mờ.
Câu nào của Hứa Tuyết cũng khiến tôi như rơi vào sương mù đặc quánh.
Còn chưa kịp hỏi lại…
Phía sau chợt vang lên giọng của Giang Nghiêm:
“Vãn Vãn! Chị họ!”
Vãn Vãn là gọi tôi, còn chị họ?
Tôi mở to mắt.
Ở đây ngoài tôi thì chỉ có Hứa Tuyết.
Chị họ… là Hứa Tuyết?
Tôi lập tức quay sang nhìn Hứa Tuyết.
Cô ấy lườm Giang Nghiêm đang chạy tới một cái: “Còn lề mề cái gì nữa? Vợ cậu suýt bị lạc đấy.”
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Vậy nên… Hứa Tuyết vốn dĩ chẳng phải bạch nguyệt quang gì cả?
Giang Nghiêm sải bước nhanh đến, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo tôi.
Anh có chút tức giận: “Lại định vị sai nữa à?”