Chương 6 - Bạch Nguyệt Quang

Một tay tôi nâng má, tay còn lại chạm chạm vào cơ bụng hắn, cười dịu dàng nói: “Bộ phiên một của Trì Thanh Thanh kia, anh biết mà, em không thích cô ta.”

【 Ký chủ, cô không nên nói trực tiếp như vậy. 】

Hệ thống như là không nhìn được nữa, lên tiếng nhắc nhở.

【 Nói như vậy sẽ không có ai đồng ý cô đâu. 】

Phải không?

Tôi dùng cặp mắt xinh đẹp, chan chứa nụ cười nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn mím chặt môi, nhìn lại tôi.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được ngực hắn đang phập phồng cùng với tiếng thở khe khẽ.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Được không?” Tôi mở miệng hỏi.

Phòng tuyến đặt dưới đáy lòng bị công phá dễ như trở bàn tay.

Hầu kết hắn lăn lộn, nhìn tôi chằm chằm, nghẹn ra một chữ “Được.

Nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn: “Cảm ơn tổng giám đốc Từ.”

Tôi ngồi lên, định đứng dậy, thuận miệng nhắc nhở hệ thống: 【 Hệ thống, kiến nghị sau này cậu đừng lên tiếng vào lúc tôi đang làm nhiệm vụ, không thì lần nào cũng bị vả mặt……..】

Eo đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy.

Tôi bất ngờ ngã ngồi trên người hắn.

“Tống Tri Dữu.”

Hắn chôn đầu vào giữa cổ tay, hít thở thật sâu.

Tôi hơi sửng sốt.

Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng trong giây lát.

Giọng nói vừa buồn bã, vừa khàn khàn phát ra từ cổ tôi, mang theo cảm giác bất lực và không muốn rời khỏi không thể hình dung được.

Hắn nói: “Đừng đùa với anh được không?”

“Anh chịu không nổi.”

Từ Thanh Châu chở tôi về.

Xe dừng lại trước cửa một khách sạn.

Lúc tôi vừa cởi dây an toàn, muốn xuống xe, hắn đột nhiên đưa tay kéo tôi lại.

“Em ở đây?”

“Làm sao vậy?”

Hắn kéo cửa sổ xe xuống, nhìn biển khách sạn bị rớt mất một chữ và không có bảo vệ, nói: “Không an toàn.”

“Mấy năm trước, khách sạn này mới bị điều tra ra có vấn đề.”

Ánh đèn mờ mờ trên đầu xe chiếu xuống tóc hắn, hắn nhìn tôi, hầu kết khẽ động đậy, hỏi: “Ở nhà anh, được không?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn theo hắn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Cánh cửa gỗ đã cũ tới mức gió thổi cho lung lay, xung quanh lại hẻo lánh không người.

Vì mới xuống máy bay, hệ thống đã bắt tôi chạy đến quán bar ngày, thời gian hơi gấp nên tôi chỉ có thể tìm đại một cái khách sạn ở gần để để hành lý.

Không ngờ cái khách sạn ban chiều nhìn vẫn còn tạm được, tới tối không hiểu sao bỗng trở nên âm trầm hơn hẳn.

“Không sao.” Tôi nuốt nước miếng: “Chiều nay em xem qua rồi, có thể ở được.”

Lúc này tôi đã thầm hạ quyết tâm, lát nữa phải dùng tốc độ nhanh nhất để xông lên lầu, sau đó khóa trái cửa phòng, chui vào trong chăn.