Chương 2 - Bạch Long Mặc Áo Bông
Duy chỉ có bát canh bí đỏ trong tay vẫn vững vàng không đổ.
Ta chột dạ, run giọng nói với huynh ấy:
“Canh bí đỏ, ngọt, huynh nếm thử….”
Nhưng trong mắt Trần Hoài An, ta lại biến thành một người đi được bảy bước thì ngã ba bước.
Tuy thân thể ốm yếu bệnh tật nhưng vẫn tri kỷ nấu canh bí đỏ cho mình.
Trần Hoài An nhíu chặt mày, vội vã đỡ ta dậy, đôi mắt đầy vẻ đau đớn:
“Tống Tống, sao muội lại ngốc như vậy? Muội còn đang bệnh mà!”
Đúng lúc đó ta phun ra một búng máu:
“….Ta biết mình là một người sắp chết, huynh không cần đau lòng như vậy.”
Ta tháo chiếc vòng ngọc mà Trần Hoài An tặng ở cổ tay, nói ra lời thoại trong nước mắt:
“Sau khi chết, ta muốn được ném xuống sông An Giang. Huynh hãy nhớ là không được mặc bất cứ bộ y phục nào lên người ta.”
“Khi đến đây thân không một món, bây giờ ta cũng muốn sạch sẽ rời đi….”
Trần Hoài An gấp gáp muốn ngắt lời, nhưng ta đã lập tức nghiêng đầu, phong bế ngũ quan và bất tỉnh.
Bởi vậy ta không nghe được tiếng khóc đau đớn đến lạc cả giọng của huynh ấy, cũng chẳng cảm nhận được những giọt nước mắt rơi trên “thi thể” của mình.
Bảy ngày sau, khi tỉnh lại, ta đã ở đáy sông An Giang.
Ta vốn định lên bờ nhìn thử nhưng lại sợ người khác thấy mình.
Dù sao ta cũng đã sống ở trên đấy được bảy, tám năm rồi, người trong thôn ai cũng biết mặt ta.
Năm ấy ta cãi nhau với cha nên trốn khỏi Long Cung đi ra ngoài, đi đến giữa sông thì mệt nên nghỉ ngơi chốc lát, đúng lúc ấy thì bị Trần Hoài An đi ngang qua nhìn thấy vớt lên.
Mấy năm nay, huynh ấy và dân làng vẫn luôn giúp đỡ, chăm sóc, đối xử rất tốt với ta, không nên làm “xác chết vùng dậy” dọa bọn họ làm gì.
Nhưng cuối cùng, rồng tính không bằng trời tính.
3 Ta ngao du dưới đáy biển năm năm, cho đến năm Tấn An thứ chín. Sông An Giang cuồn cuộn, sóng dâng cao, chảy xa hàng nghìn dặm. Mưa lớn kéo dài bảy ngày, thượng nguồn vỡ đê, nước tràn cả về phía đông lẫn phía tây, làm hư hại ruộng lúa và nhà cửa. Ốc đồng cô nương mặt mũi tái nhợt xông vào Long Cung:
“Công chúa! Không ổn rồi! Hạt thóc ngài thích ăn nhất đã bị nước cuốn trôi đi rồi!” Trong mấy năm lưu lạc ở nhân gian, ta rất thích ăn cơm, sau này hồi cung cũng vẫn là một tiểu Long nữ nghiện cơm. Thế là ốc đồng cô nương năm nào cũng lên bờ đi trộm lúa nước. Người trong thôn đều vô cùng hoài nghi, không rõ vì sao mà mỗi năm lúa nước ngoài ruộng sẽ biến mất một phần, cũng vô cớ xuất hiện một đống cá. Ta nghe thấy thôn dân An Giang khóc thút thít, có rất nhiều người mà ta quen biết.
Trong đó có cả Điền Đại Tráng nhà bên từng giúp ta, hắn đã dặn vợ may y phục cho ta khi ta mới lên bờ. Con của bọn họ bị dòng nước cuốn trôi, cả hai vợ chồng đều ôm mặt khóc lớn. Lòng ta vô cùng đau đớn, nên chẳng màng gì mà lao vút lên mặt nước, miệng rồng thổi một hơi khiến dòng lũ chậm lại. Ta hóa thành nguyên hình, bay ở trên An Giang, một chân vớt một người, cứ như gắp thú bông vậy, sau đó ta ném bọn họ lên vùng cát mềm ở bờ biển. Ta là Bạch Long tôn quý dưới đáy biển, cha ta là Long Vương.
Người từng gặp ta dưới đáy biển, đều nói bổn Long nữ ta phong thái thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần. Ta đã cứu toàn bộ người dân trong thôn, trong lịch sử Long Cung nhất định phải ghi chép lại bản hồi ký 8000 chữ về tư thế oai hùng của bổn Long Nữ ta. Dáng vẻ cứu người của ta lúc này chắc chắn rất ngầu. Dẫu sao người trong thôn, ai cũng nhìn ta đến ngây người cơ mà. Khi ta đang vui vẻ nghĩ thầm thì chợt nghe được đứa trẻ trong đám người được ta cứu đi lên nói chuyện với Điền Đại Tráng. “Cha ơi, sao con rồng này lại mặc áo bông thêu hoa vậy?” Ta lảo đảo, thiếu chút nữa ngã từ bầu trời xuống. Vừa cúi đầu nhìn xuống ta như bị sét đánh. Ta quên mất mình đang mặc áo bông thêu hoa! Chân bên phải còn đang đeo chiếc vòng ngọc trong vắt. “Cha, con rồng này chắc là nhà ai nuôi rồi, nếu không sao lại còn đeo một cái vòng nữa chứ?” Đứa nhóc đó tiếp tục hỏi, nhưng cha nó lại ngẩn ngơ suy nghĩ, sững người nói:
“Hoa thêu trên áo này, sao lại hơi giống – tay nghề của Hoài An thế nhỉ?” Khi cái tên quen thuộc lọt vào tai ta, ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, bất ngờ chạm phải ánh mắt của một người trong đám đông. Người đó ăn mặc quan phục hình tiên hạc, lúc này bị nước lũ vấy bẩn, cả người chật vật, vừa mới dùng dây thừng cứu vài người thoát nạn từ trong dòng nước lũ. Những người được chàng ta cứu lên luôn miệng cảm tạ không ngừng:
“Cảm tạ tổng đốc Trần, ngàn vạn lần cảm tạ ngài!” Khuôn mặt của huynh ấy vô cùng thanh thoát và đẹp đẽ, tỏa sáng như những vì sao, đôi mắt rực rỡ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy phức tạp, mặt mày xanh mét. Trong đám quan lại vây quanh chàng, có một người hoảng hốt nói:
“Tổng đốc Trần, thần tiên hiển linh, thảm họa lũ lụt sông An Giang được cứu rồi!” “Đúng thế, không mất một người nào, đều nhờ thần tiên phù hộ!” “Tổng đốc đại nhân quả không hổ danh là người mà công chúa nhìn trúng!” “Tổng đốc đại nhân được thần linh phù hộ, ngài vừa đến, lũ trên sông An Giang liền……” Quan lại xung quanh ríu rít, Trần Hoài An lại giống như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chăm chăm nhìn ta. Ta bay ở trên trời, phía dưới dòng nước rì rào, nhưng ta lại thấy như tất cả đều tĩnh lặng. Ta tránh ánh mắt của Trần Hoài An, sau khi nghe được “không thiếu một người nào” đang muốn quay đầu rời đi, xoay người bay về hướng biển cả rộng lớn. Chợt nghe “Bùm” một tiếng, Trần Hoài An nhảy xuống nước. “Tổng đốc!” Quan lại trên bờ và thôn dân đều hoảng hốt hét ầm lên. Trái tim ta run rẩy, Trần Hoài An bơi cực kỳ kém, dù cứu người lên huynh ấy cũng chỉ đứng trên bờ dùng dây thừng để kéo! Chẳng kịp suy nghĩ, ta lập tức vọt vào dòng sông An Giang đang chảy xiết, vội vàng tìm kiếm Trần Hoài An. Đáy sông An Giang cỏ cây um tùm, lũ lớn khuấy tung bùn đất, nước sông đục ngầu, thân rồng của ta bị rêu cuốn lấy làm mất rất nhiều thời gian, ta hóa thành hình người, tìm kiếm bóng dáng của Trần Hoài An dưới đáy sông. Cuối cùng ta cũng nhìn thấy huynh ấy.
Trần Hoài An nhắm nghiền hai mắt, trôi dạt sâu trong lòng sông, ta kéo huynh ấy lại bơi về phía bờ. Thế nhưng, huynh ấy bất ngờ mở mắt, lật người lại nắm chặt lấy tay ta. Ở dưới đáy sông, ta không nghe rõ giọng của huynh ấy, nhưng có thể đọc được khẩu hình miệng. “Ta đang nằm mơ sao? Là muội ư? “Tống Tống, ta rất nhớ muội.”