Chương 1 - Bạch Liên Hoa Và Thái Tử Rồng
Ta rõ ràng là một đóa bạch liên hoa, vậy mà lại sinh ra… một ổ trứng.
Thế nhưng phu quân ta chẳng những không nổi giận, ngược lại còn cưng chiều ta đến tận trời.
Chỉ vì—
Tộc Rồng đời sau đã dần suy tàn, long tộc vốn “hại tử” – mệnh cách cao quý, song lại… vướng bệnh phong lưu bất khả nhân đạo.
Long vương vì quá lo lắng, liền cầu thầy khắp nơi, thu nạp mỹ nhân đầy kín phủ Thái tử, hy vọng sinh ra một đứa long tử nối dõi.
Mà ta— vốn là một Bồ Tát, dưới tòa sen của ta mọc ra một đóa bạch liên nhiễm Phật tính.
Khi vừa hóa thành người, ta rảnh rỗi chán chường, vừa khéo ngẩng đầu nhìn thấy một con kim long bay ngang trời, uốn lượn giữa mây, cưỡi gió mà đi.
Vảy rồng dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, ta không kìm được mà đuổi theo, đuổi một mạch đến tận Đông Hải.
Tạ Mặc Mặc thấy ta xinh đẹp, liền kéo ta nhét thẳng vào Long Cung, đưa đến tẩm cung của Thái tử Kim Long Đông Hải – Ngụy Thiếu.
Lần đầu gặp Thái tử rồng, nước miếng ta suýt chảy đầy đất.
Môi mỏng mũi cao, chân mày như vẽ, đôi mắt còn đẹp hơn cả các tỷ tỷ tiên nga thường hay hẹn hò riêng tư với tiên quân.
Đẹp thật là đẹp, tiếc thay—
Các tiên nga tỷ tỷ thích tụ họp tám chuyện bên hồ sen nhất, chuyện bàn nhiều nhất chính là Thái tử Kim Long Đông Hải là một con kim long ngàn năm khó gặp, mệnh cách cao quý đến nhường nào, nhưng đáng tiếc lại không thể hành đạo làm người.
Ngụy Thiếu khi ấy đang phê tấu chương, tay cầm bút hơi khựng lại, ngẩng đầu liếc ta một cái: “Tiếc cái gì?”
Thật ra ta cũng không quá rõ ràng, thế là thuận miệng hỏi luôn: “Ngài vì sao không thể làm người? Chẳng lẽ vì không hiểu tiếng người nên cũng chẳng rõ đạo lý làm người sao?”
Ta chỉ chỉ đầu hắn: “Ở đây của ngài có phải có vấn đề không?”
Không ngờ Thái tử rồng vốn lạnh lùng kia lại khẽ run vai, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, nhịn vài giây rồi cuối cùng không nhịn được mà bật cười ha ha.
Ta bị hắn cười đến mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn, nghĩ thầm: ngay cả khi cười cũng đẹp đến vậy.
Ngụy Thiếu đứng dậy, từng bước từng bước tiến gần ta, bóng người cao lớn mang theo áp lực khó cưỡng, hắn cúi đầu ghé vào tai ta thì thầm: “Ta có thể hành đạo hay không, ngươi có muốn thử không?”
Không hiểu sao mặt ta lại bắt đầu nóng lên, vội vã bỏ chạy.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn cảm thấy mình nên dạy dỗ Ngụy Thiếu một chút về đạo lý làm người, nếu không thì gương mặt đẹp thế này cứ bị người đời chê cười thì thật đáng tiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại nhớ đến một ngày nọ các tiên nga tỷ tỷ vừa ngâm thơ vẽ tranh vừa nói chuyện nhân gian.
Tối hôm sau, ta đầy tự tin mò vào tẩm cung của Thái tử rồng.
Dưới ánh đèn mờ, Ngụy Thiếu đỏ mặt nhắm mắt nằm trên giường.
Ta đè nén nỗi bối rối trong lòng, rón rén lại gần, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay nóng hổi của hắn: “Này, Thái tử điện hạ, ngài tỉnh chưa? Ta đến dạy ngài bổ túc đạo lý làm người.”
Ngụy Thiếu bỗng mở bừng mắt, một tay giữ chặt lấy tay ta, nhiệt độ từ tay hắn xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến, nóng đến kinh người.
“Vừa nãy ngươi nói gì? Muốn dạy ta đạo lý làm người? Nói ta nghe thử xem.”
Hắn giọng khàn khàn, như đang cố gắng kiềm chế thứ gì đó.
Ta nghiêm túc gật đầu, lật mở bản ghi chép chỉ mình ta hiểu: “Trước tiên chúng ta học bài đầu tiên, thơ cổ: nội loan phượng hòa hồng thụy, mãn thân phấn hương phú…”
Cánh tay bị hắn đột ngột siết chặt, ta nhìn Ngụy Thiếu đang cúi đầu chăm chú lắng nghe, tiếp tục: “Tiếp theo chúng ta học câu thứ hai…”
Chưa kịp nói hết lời, liền bị hắn…
Cứ như thế, suốt ba ngày ba đêm.
Ta rất sợ, liệu có phải đầu óc hắn có vấn đề, chỉ đành lén đi tìm Tạ mụ mụ.
Nghe ta ấp a ấp úng kể xong, Tạ mụ mụ đỏ bừng cả gương mặt già, vỗ đùi:
“Ai cha, tiểu tổ tông của ta ơi, đó là Thái tử Rồng đang sủng ái ngươi đó, là phúc phận mà người khác có cầu cũng chẳng được đâu!
Đợi một thời gian nữa nếu ngươi tranh khí mà sinh được long tử, đến lúc đó mẫu nhờ con quý, ngươi cũng sẽ được sắc phong làm tần phi trong tộc rồng, nửa đời sau không phải lo ăn mặc nữa!”
Nghe lời Tạ mụ mụ nói, ta lại bắt đầu lo lắng:
Nếu cái bụng của ta không tranh khí, mà sinh ra một ổ… củ sen thì phải làm sao?
Tạ mụ mụ cũng gãi đầu, khó xử không kém.
Tối đó, ta rúc trong lòng Thái tử Rồng, hỏi ra thắc mắc ta đã nghĩ mãi mà không có đáp án:
“Điện hạ, bọn họ đều nói ta và ngài như vậy, sau này sẽ sinh con, ngài nói xem, sau này ta sinh ra là long tử, hay là… củ sen?”
Tay hắn đang vuốt tóc ta khựng lại một chút, rồi nhẹ giọng đáp: “Ngươi còn nhỏ, chuyện sinh con không cần vội.”
Thế nhưng từ hôm sau trở đi, mỗi lần sau chuyện đó, hắn đều sai người mang tới một bát thuốc.
Hắn nói là vì tốt cho ta, ta không hề nghi ngờ, uống cạn sạch sẽ.
Khi ấy ta còn ngây ngô, chẳng suy nghĩ gì nhiều, mãi về sau mới hiểu ra—
Thứ hắn đưa ta là thuốc ngừa thai.
Hắn chưa bao giờ có ý định để ta sinh trưởng tử cho hắn.
Dù vậy, những ngày thường chỉ cần hắn ở trong phủ, luôn mang ta theo bên mình, lúc rảnh rỗi thì bảo ta luyện chữ vẽ tranh.
Mặc dù chữ của ta như gà bới, hắn vẫn không phiền, kiên nhẫn sửa từng nét.
Ta thích nhất là viết tên hắn — “Ngụy Thiếu” — từng nét từng nét, lòng đầy vui sướng.
Biết ta yêu ngọt, mỗi ngày từ tinh mơ hắn liền đưa ta cưỡi mây đạp gió, thu gom từng giọt sương ngọt nhất nhân gian.
Lòng ta dần trở nên khác lạ.
Không thấy hắn thì nhớ, ở bên hắn, dù hắn bận rộn mà ta chỉ ngồi ngẩn người bên cạnh, cũng đã thấy mãn nguyện.
Năm ấy đến hội Bàn Đào của Vương Mẫu, Thái tử Rồng được mời tham dự.
Ta nài nỉ hắn cho ta theo, biết đâu có thể gặp được Bồ Tát và các tỷ tỷ tiên nga.
Thiên giới muôn hoa rực rỡ, ta lạc bước trong đó, không ngờ bất tri bất giác đã đi đến rừng bàn đào.
Thấy những quả đào chín đỏ mọng, ta không kiềm được nuốt nước miếng.
Đã là hội Bàn Đào, tức là để người người cùng thưởng, ta ăn trước một quả chắc không quá đáng đâu nhỉ?
Bàn đào quả nhiên ngon tuyệt, ta còn chưa kịp thưởng thức hết, thì đã bị tiểu tiên canh rừng phát hiện, bị trói lại đưa tới thần điện.
Vương Mẫu nổi giận, muốn đánh chết ta, lại gặp hôm nay Bồ Tát có việc không đến được.
Trong lòng ta sợ run bần bật, nghĩ phen này chắc mất mạng rồi.
“Tiểu Kiều là người của ta, là do ta quản không nghiêm, ta bằng lòng chịu phạt thay nàng.”
Vừa dứt lời, ta lén liếc nhìn, thấy Long Thái hậu đang giữ chặt lấy Thái tử Rồng.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ không để tâm đến sống chết của ta.
Không ngờ hắn lại cam nguyện thay ta chịu phạt.
Thiên lôi giáng xuống, lưng hắn chi chít vết thương sâu đến tận xương.