Chương 3 - Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?
Nhất Thế và ba dọn vào mộtt phòng trọ nhỏ ở tạm. Hai cha con chia nhau dọn dẹp
 
 một chút, Nhất Thế lấy quầnn áo đưa cho ôông: “Ba, ba đi tắm rửaa đi.” 
 
 Diệp Thiên Minh cầm tay Nhất Thế, nói giọng khẩn khoản: “Ba đã nhờ bác Tống
 
 giúp chúng ta mua lại căn nhà cũ. Tiền thì chúng ta mượn đỡ bác Tống trước rồi ba
 
 con ta từ từ trả sau. Con thấy thế nào?”
 
 Nhất Thế rụt tay lại, xoay người tiếp tục dọn giường: “Ba, chúng ta còn cần ở lại
 
 thành phố này sao?”
 
 “Đương nhiên là cần. Tuy nơi này chỉ là thành phố nhỏ, chậm phát triển, nhưng dù
 
 sao ba và mẹ quen nhau ở đây, Nhất Thế cũng sinh ra ở đây. Nếu không phải ba
 
 nhất thời hồ đồ, cũng sẽ không…” Diệp Thiên Minh nhớ lại việc mình tham ô làm
 
 tan nhà nát cửa, nặng nề thở dài, đầu càng cúi thấp hơn.
 
 Nhất Thế tiến lên, vòng tay ôm ba từ đằng sau, “Chuyện trước kia ba đừng nghĩ
 
 nữa. Sáu năm nay con gái bất hiếu, không đi thăm ba. Con cứ oán trách ba, nhưng
 
 về sau con đã nghĩ thông suốt, ba làm như vậy cũng vì bệnh tình của mẹ.”
 
 “Ừ!” Diệp Thiên Minh nghĩ đến hành vi bừa bãi trước kia, bất giác mỉm cười,
 
 “Nhất Thế , con không muốn ở lại đây à?”
 
 “Vâng! Con không muốn.” Nơi này chứa đựng nhiều kỉ niệm đau khổ, mỗi khi nhớ
 
 lại cô vẫn không thể bình tâm được, “Nếu ba đã muốn ở lại đây thì ba cứ ở đi. Con
 
 sẽ chuyển đến thành phố B, đó là thành phố phó tỉnh [1], tìm việc làm dễ hơn ở đây,
 
 hơn nữa ngồi xe từ đây đến đó cũng chỉ mất hai tiếng.”
 
 “Con không quen ai ở đó, tứ cố vô thân, như vậy có được không?” Diệp Thiên
 
 Minh lo lắng hỏi. 
 
 Nhất Thế vội trấn an ba: “Con có quen một sư huynh, anh ấy luôn chiếu cố con.
 
 Cũng nhờ anh ấy giới thiệu mà con được vào bệnh viện anh ấy đang công tác để
 
 thực tập, nếu làm tốt còn có thể được nhận vào làm nhân viên chính thức.”
 
 Diệp Thiên Minh yên lòng, vỗ vỗ bàn tay của Nhất Thế, bàn tay nhỏ trắng nõn từng
 
 được chiều chuộng khi xưa nay đã không còn nữa, trong lòng chua xót, “Cố gắng
 
 làm, đừng để giống như ba.”
 
 “Vâng, ba yên tâm.” Nhất Thế úp mặt vô lưng Diệp Thiên Minh, khẽ nhắm mắt lại,
 
 tương lai của cô, thật sự rất mờ mịt, chỉ có thể bấu víu vào một niềm tin mù quáng.
 
 Có thể sống, là tốt rồi.
 
 ***********************
 
 Năng lực của Tống Chính thật sự rất mạnh, không đến ba ngày, đã mua lại được
 
 nhà cũ của Nhất Thế. Tống Chính cười khà khà: “Chủ nhà này thật dễ thương
 
 lượng, trả góp tiền nhà trong bảy năm mà cũng đồng ý, chưa từng thấy qua cuộc nói
 
 chuyện nào tốt đẹp như vậy.”
 
 Diệp Thiên Minh nhìn căn nhà không thay đổi gì so với sáu năm trước, cũng nở nụ
 
 cười: “Người mua nhà này sao giống người sưu tầm đồ cổ quá, không sửa chữa
 
 cũng không dịch chuyển cái gì, mọi thứ vẫn y nguyên.”
 
 Tống Chính cười nói: “Như vậy không phải rất tốt sao, giúp ông bảo quản sáu
 
 năm.” 
 
 Diệp Thiên Minh hớn hở cười. Đứng trong phòng, Nhất Thế nhìn khắp một lượt căn
 
 nhà nơi cô đã sống, tại đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều khắc
 
 sâu trong lòng cô.
 
 Tiệc sinh nhật năm đó, những hành động dở khóc dở cười kia, tuổi trẻ thanh xuân,
 
 hành vi đơn thuần lại ưa khoe khoang khi ấy, hiện tại quay đầu nhìn lại bỗng có
 
 cảm giác tiếc nuối không nói nên lời. Khoảng thời gian đó, đối với cô là những năm
 
 tháng không sầu không lo .
 
 Mấy năm cải tạo đã biến ba thành người dễ chịu, phòng ở hầu như không tu sửa gì
 
 cả, ngoại trừ thay đổi một vài đồ dùng trong nhà ra. Chỉ trong thời gian cực ngắn
 
 hai cha con đã quay lại nhà cũ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Nhất Thế.
 
 Đêm đầu tiên ở phòng ngủ cũ, cô nhận được tin nhắn của Tống An Thần: “Đã ngủ
 
 
 
 chưa?”
 
 Nhất Thế nhắn lại: “Không có, đang nằm trên giường.”
 
 Sau đó, Tống An Thần gọi điện thoại tới. Cô do dự bắt máy, giọng nói có phần
 
 không được tự nhiên: “Hey!”
 
 “Giờ gần sáng rồi, sao cậu còn chưa ngủ?” Tống An Thần chất vấn cô trong điện
 
 thoại. Nhất Thế chớp mắt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, cô muốn ngủ lúc
 
 nào thì ngủ, liên quan gì tới anh? Hơn nữa anh gọi điện đến chỉ để hỏi điều này thôi
 
 sao? 
 
 “Tôi sắp ngủ thì bị chuông báo tin nhắn đánh thức.” Nhất Thế đột nhiên sẵng giọng,
 
 có đến nửa ngày cũng không thấy Tống An Thần trả lời, mất vài giây mới nghe anh
 
 nói: “Ngủ ngon, Nhất Thế.”
 
 Nhất Thế mấp máy môi không trả lời. Cô không gác điện thoại, đầu bên kia cũng
 
 không, hai người không ai lên tiếng, cứ im lặng hồi lâu. Nhất Thế hít sâu một hơi,
 
 ngắt máy, nhắm mắt lại, cuộn mình trên giường.
 
 Không nên vọng tưởng, Nhất Thế không ngừng nhắc nhở mình. Từ sáu năm trước,
 
 cô đã biết một sự thật, đối với Tống An Thần cô chỉ đơn thuần là người bạn thanh
 
 mai trúc mã, không thể mơ mộng hão huyền.
 
 Nhất Thế giúp ba sắp xếp đâu vào đó xong liền muốn đi thành phố B tìm đàn anh.
 
 Diệp Thiên Minh không yên tâm, muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối. Cô không
 
 còn là nàng công chúa được nuông chiều từ bé nữa, mấy năm rèn giũa đã sớm
 
 trưởng thành, xử sự cũng không như lúc trước. Thấy Nhất Thế điềm tĩnh như vậy,
 
 ông Diệp phần nào yên tâm, liền theo ý cô.
 
 Nhất Thế cầm theo hành lý mang về từ trường học ở miền Bắc đến nhà ga, mua vé
 
 xe đến thành phố B. Cô muốn thoát khỏi thành phố này, thoát khỏi chuyện thị phi
 
 của sáu năm trước.
 
 Sư huynh của Nhất Thế tên Ngôn Hành, học khoa lâm sàng, trên Nhất Thế ba khóa.
 
 Nhất Thế vào học năm nhất thì anh đã lên năm tư. Hai người là đồng hương, trong
 
 trường này rất ít người cùng quê nên cả hai thân nhau hơn. 
 
 Ngôn Hành cực kỳ giống với ánh mặt trời, tính tình lại hòa nhã. Anh rất tốt với
 
 Nhất Thế, luôn chiếu cố cô. Tuy hai người học chuyên ngành không giống nhau
 
 nhưng Ngôn Hành biết rộng, giúp cô quen biết rất nhiều cán bộ, chuẩn bị tốt cho
 
 mối quan hệ về sau.
 
 Lúc đó Nhất Thế sống rất khép kín, cũng nhờ sư huynh tận tình chiếu cố, giúp cô
 
 vượt qua khoảng thời gian u ám. Lẽ tất nhiên, Ngôn Hành biết rất nhiều chuyện của
 
 Nhất Thế, bao gồm sự tồn tại của Tống An Thần. Có thể thấy được, anh đối với
 
 Nhất Thế mà nói, không chỉ là sư huynh mà còn là tri kỉ của cô.
 
 Hai người học chung chỉ được một năm. Ngôn Hành lên năm thứ năm thì trở lại
 
 thành phố B thực tập, hiếm khi ở trường. Nhưng khoảng cách cũng không thể làm
 
 cho quan hệ hai người dãn ra, bọn họ vẫn là bạn tốt như cũ.
 
 Kỳ thật Nhất Thế cũng từng nghĩ, rốt cuộc Ngôn Hành có thích cô hay không? Có
 
 điều cô cũng không dám tùy tiện phỏng đoán, chỉ sợ đoán sai lại gây ra hậu quả
 
 không tốt. Thật may, khi đó cô không có tâm tình đi suy diễn bậy bạ. Bởi vì trong
 
 mấy năm cô học đại học, Ngôn Hành đã có bạn gái. Nhất Thế cảm thấy thật may
 
 mắn.
 
 Vừa xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồ thể thao đang
 
 đứng trước cổng xe ra vào, đang vẫy tay cười với cô, nụ cười vẫn giống ánh mặt
 
 trời như trước, hai lúm đồng tiền sâu hoắm hai bên má. Anh toét miệng cười để lộ
 
 hai cái răng khểnh hai bên, đi về phía cô: “Tiểu sư muội, hoan nghênh em.” 
 
 “Sao anh lại tới đây? Em đã nói em sẽ tìm anh rồi mà”. Nhất Thế hai tay xách hành
 
 lý, vất vả đi tới.
 
 Ngôn Hành bật cười, tự động cầm lấy hành lý trong tay cô: “Tính mang theo hành
 
 
 
 lý nặng như vậy đến bệnh viện tìm anh?”
 
 “Anh bất mãn à!” Nhất Thế nửa trêu ghẹo nửa làm nũng, chọc Ngôn Hành cười ha
 
 ha: “Làm sao dám ghét bỏ tiểu sư muội nổi danh trái ớt nhỏ được chứ?”
 
 Nhất Thế cười cười, đi đến chỗ Ngôn Hành đậu xe, thấy tay anh nhấn một cái, chiếc
 
 xe trước mặt phát ra tiếng “tít”. Là một chiếc Audi Q7, Nhất Thế bị dọa hết hồn,
 
 ngẩn người ra “Sư huynh giàu lắm à? Dám mua chiếc xe cả trăm vạn.”
 
 Ngôn Hành cười cười, đặt hành lý của cô vào sau xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, khởi
 
 động xe, dừng lại cạnh Nhất Thế: “Mau lên đi.”
 
 Nhất Thế nghe lời leo lên. Cô vừa lên xe, Ngôn Hành nói: “Xe này ba anh mua
 
 cho.”
 
 Quả nhiên. Nhất Thế đã sớm đoán được. Nơi này có tập tục, chờ con trai có việc
 
 làm rồi, những nhà có điều kiện kinh tế sẽ mua nhà mua xe cho con, mục đích là
 
 cưới con dâu. Chiếc xe mà Ngôn Hành đang lái trị giá hơn một triệu tệ, như vậy nhà
 
 chắc hẳn phải khá giả. Nhất Thế cười hỏi: “Sư huynh tính khi nào thì kết hôn với
 
 chị dâu?” 
 
 Ngôn Hành sửng sốt, kế đó thoải mái cười to: “Anh ngay cả bạn gái cũng không có,
 
 kết hôn kiểu gì?”
 
 “Hả!? Anh chia tay chị dâu rồi?” Nhất Thế lắp bắp kinh hãi hỏi.
 
 Ngôn Hành khởi động xe, nhấn ga. Đợi khi xe chạy bon bon trên đường, Ngôn
 
 Hành nghiêng đầu, cười cười nhìn Nhất Thế: “Cô bé ngốc, khi đó anh tiện miệng
 
 nói đại, em cũng tin sao. Em có biết, sư huynh đây yêu cầu rất cao, tìm được người
 
 hợp ý không dễ chút nào.”
 
 Nhất Thế chớp mắt, dở khóc dở cười. Chuyện này mà cũng nói giỡn?
 
 Ngôn Hành nhìn thấy bộ dạng “ngu ngốc” của Nhất Thế, xấu hổ cười: “Nhất Thế,
 
 em có bạn trai chưa?”
 
 Nhất Thế trợn mắt liếc anh: “Chuyện của em anh đều biết cả, không cần em phải
 
 nói lại lần nữa chứ!”
 
 “Còn chờ anh chàng trúc mã kia của em sao?”
 
 Nhất Thế không trả lời, dời tầm mắt đi chỗ khác, quay đầu nhìn thành phố B phồn
 
 hoa qua cửa xe. Thật đúng là thành phố phó tỉnh, nhà cao chọc trời, như những dãy
 
 núi đột ngột từ dưới đất chui lên, hết dãy này đến dãy khác.
 
 “Anh được điều đến bệnh viện số 3 của thành phố B này.” Ngôn Hành hỏi: “Em có
 
 ý kiến gì không nếu cũng được điều tới bệnh viện đó?” 
 
 “Em thật sự có thể tới đó?”
 
 “Phải nói số em may mắn! Bệnh viện số 3 đang tu sửa toàn diện, cần rất nhiều bác
 
 sĩ và y tá, bây giờ đang đăng tuyển khắp nơi. Bọn họ nhìn sơ yếu lý lịch của em
 
 xong lập tức đồng ý nhận em vào.” Ngôn Hành nháy mắt phóng điện với cô: “Còn
 
 do bản thân anh hấp dẫn nữa.”
 
 “Đồ tự phụ!” Nhất Thế đùa bỡn cười, làm bộ hờn dỗi. Cô không nghĩ chuyện tìm
 
 việc làm có thể thuận lợi như vậy, có lẽ là ông trời giúp cô. Lòng cô nhất thời thả
 
 lỏng.
 
 Ngôn Hành dừng xe trong một khu dân cư nhỏ. Hai người xuống xe, Ngôn Hành
 
 vừa đi vừa nói: “Phòng này trả tiền thuê theo năm, anh trả trước giùm em năm đầu.
 
 Về sau nếu muốn ở tiếp thì em tự thanh toán.”
 
 Nhất Thế chắp tay trước ngực cảm ơn anh: “Sư huynh đại nhân quả là vạn năng.”
 
 Ngôn Hành theo thói quen xoa đầu cô, “Em đó…”
 
 Nhất Thế cười ha ha, trông cực kỳ ngốc nghếch. Đáy mắt Ngôn Hành toát ra một tia
 
 ôn nhu. Anh chỉ muốn đối xử tốt với cô. Ngày đón tiếp tân sinh viên đại học, anh
 
 đứng trước cổng trường, nhìn thấy cô một thân gầy yếu xách một đống hành lý
 
 nặng chịch. Thời khắc ấy, anh đã nghĩ phải tốt với cô, hy vọng cô có thể sống vui
 
 vẻ. Mong muốn này luôn thường trực trong đầu, đến nỗi anh quên mất nói cho
 
 cùng, anh chỉ là sư huynh của cô mà thôi.