Chương 8 - Bác Sĩ Cũ Và Lòng Tôi
Anh hít một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính:
“Thứ nhất: Tôi và Hứa Kim Triêu không có quan hệ huyết thống. Chúng tôi không chung máu mủ. Không phạm pháp. Không loạn luân.”
“Thứ hai: Quá khứ của cô ấy—đúng, có những vết đen. Nhưng mọi người quên rồi à? Chúng ta đang sống trong một xã hội nói về cơ hội thứ hai suốt ngày. Hay là chỉ nói vậy cho sang mồm, còn lòng thì vẫn chờ dịp giẫm nát người khác?”
“Thứ ba: Nếu cần một người chịu trách nhiệm, vậy hãy trách tôi. Tôi yêu cô ấy trước. Tôi níu kéo trước. Tôi không thấy hổ thẹn.”
Tôi đứng sau lưng anh, cả người run rẩy. Không biết là vì xúc động hay vì quá sợ.
“Cuối cùng…”
Anh ngừng lại một nhịp.
“Y đức không nằm ở tình trạng hôn nhân hay lý lịch người yêu. Mà nằm ở khả năng cứu người. Nếu tôi vì yêu một cô gái mà không còn đủ năng lực làm bác sĩ — vậy xin cứ sa thải tôi.”
Click.
Anh tắt livestream. Trả lại không gian yên lặng cho căn hộ.
Tôi bật khóc. Không thể chịu nổi nữa.
Anh bước lại, ôm tôi vào lòng. Rất chặt.
“Giờ thì tới lượt em,” anh thì thầm, “Không cần mạnh mẽ. Chỉ cần ở lại.”
Một giờ sau, điện thoại tôi rung liên tục.
Chu Tẫn gửi ảnh màn hình — bài đăng bôi nhọ tôi đã bị xóa, tài khoản ẩn danh bị truy IP và treo lệnh xác minh.
Tin nhắn từ đồng nghiệp gửi tới:
“Kim Triêu, tao ủng hộ mày. Mày không nợ ai lời xin lỗi cả.”
Một tin nhắn khác:
“Mạnh mẽ lên. Cậu ấy vì bạn mà đứng ra như thế, đừng để cậu ấy cô đơn.”
Tôi nắm chặt tay. Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi không còn thấy xấu hổ vì mình từng sai.
Tôi thấy… mình đang bắt đầu sống lại.
14
Hai tuần cách ly kết thúc.
Tôi kéo vali ra cửa, ngoái nhìn căn hộ thêm một lần nữa.
Nơi đây từng là chiến trường, là nơi trốn chạy, là phòng giam không khóa. Nhưng cuối cùng, nó lại trở thành nơi tôi hồi sinh.
“Đi chậm thôi, không ai giành với em cái thang máy đâu.” Thịnh Trì đứng sau, giọng chậm rãi, ánh mắt đầy ý cười.
“Anh thì không, nhưng đời thì có.” Tôi nhún vai.
Chúng tôi xuống tầng, bắt taxi về nhà tôi—không phải vì tôi muốn về, mà vì Cô Hai gọi về “nói chuyện một lần cho rõ”.
Tôi không hỏi Thịnh Trì có sợ không.
Vì tôi biết, nếu có, anh vẫn sẽ đi cùng.
Buổi chiều, nhà vắng. Chỉ có cô tôi và chú ngồi ở bàn phòng khách. Trên bàn là hai tách trà, một chồng hồ sơ, một bầu không khí nặng như đá.
“Ngồi đi,” cô tôi lạnh lùng.
Tôi ngồi. Thịnh Trì ngồi cạnh.
Cô đẩy một tập hồ sơ tới trước mặt tôi:
“Đây là giấy chuyển nhượng căn hộ cháu đang thuê. Đứng tên cháu.”
Tôi ngạc nhiên.
“Cô—”
“Xem như món quà chia tay.” Cô lạnh nhạt. “Cháu có thể chọn đi cùng cậu ta, nhưng từ hôm nay, đừng mang họ Hứa vào bất cứ chuyện gì nữa.”
Tôi cứng người. Tay bất giác siết chặt.
Thịnh Trì mở miệng: “Cháu xin lỗi, nhưng—”
“Cậu không được phép nói.” Cô trừng mắt. “Cậu chỉ là đứa con ngoài giá thú. Nếu ba cậu không chết sớm, thì cậu còn chẳng được bước vào nhà họ Hứa.”
Không khí đông cứng lại.
Tôi đứng bật dậy.
“Cô nói đủ chưa?”
“Hứa Kim Triêu!” Cô tôi đập bàn. “Cháu nghĩ cái tên này từ đâu mà có? Từ ba mẹ ruột cháu à? Từ cái nhà tù nát cháu từng suýt bị đưa vào à?”
Tôi nghẹn.
Cô tiếp: “Là chúng tôi nuôi cháu. Là họ Hứa cho cháu cơ hội đổi đời. Vậy mà cháu dám làm ô uế cái họ đó bằng cách yêu anh họ?”
Tôi run lên.
Rồi tôi nhìn sang Thịnh Trì — anh vẫn bình tĩnh, không phản ứng. Nhưng tôi thấy rõ tay anh siết thành nắm đấm dưới bàn.
Tôi cười. Nhẹ, nhưng lạnh.
“Cô có biết vì sao cháu rời nhà họ Hứa năm mười tám tuổi không?”
Cô im lặng.
Tôi nói tiếp, từng chữ như cắt vào không khí:
“Vì cháu không cần một cái họ đổi bằng sự khinh miệt.”
Cô tái mặt.
Tôi chỉ vào tập hồ sơ:
“Cháu không cần cái nhà đó. Không cần căn hộ. Không cần cái gì từ người lấy ơn nghĩa làm gông xiềng. Cháu đã từng mang ơn, nhưng giờ thì không.”
Tôi quay sang Thịnh Trì, nắm chặt tay anh:
“Còn thứ này… cháu muốn giữ.”
Anh ngẩn người. Nhưng ngay sau đó siết chặt lại.
Tôi cúi đầu chào. Lần cuối.
“Cảm ơn vì đã nuôi cháu. Nhưng từ hôm nay, cháu là Hứa Kim Triêu—mà không cần họ Hứa đứng sau.”
Trên đường về, tôi ngồi trong taxi, mắt hướng ra cửa kính, thấy trời bắt đầu đổ mưa.
“Lạnh không?” Thịnh Trì hỏi, lấy áo khoác choàng lên vai tôi.
Tôi tựa đầu vào vai anh.
“Không lạnh. Em chỉ thấy nhẹ.”
Anh im lặng một lúc rồi hỏi:
“Em có hối hận không?”
Tôi bật cười, nhắm mắt lại.
“Có. Em hối hận vì đã từng rời đi sớm quá.”
Đêm đó, tôi dọn hết đồ về căn hộ của anh.
Anh đứng nhìn tôi sắp quần áo, như thể đang chứng kiến một nghi lễ long trọng.
Tôi giơ hai cái bàn chải mới:
“Một cho anh, một cho em. Dù gì cũng phải công bằng.”
Anh cầm lấy, giọng khẽ cười:
“Còn cái giường?”
Tôi liếc anh:
“Chia đôi.”
“Vậy phần em ở đâu?”
Tôi chống nạnh:
“Em ở trên, anh dưới.”
Anh chớp mắt:
“Anh hiểu nhầm kiểu gì đó thì sao?”
Tôi nheo mắt:
“Anh dám?”
Anh không đáp. Chỉ bước tới, nhẹ nhàng cúi đầu xuống…
Hôn tôi.
Rất nhẹ. Như xác nhận.
Rằng mọi thứ đau đớn đã qua.
Rằng từ giờ phút này — chúng tôi sẽ bắt đầu lại.
Không chạy nữa.
Không trốn nữa.
Chỉ còn lại một hành trình phía trước, có thể rất dài. Nhưng ít nhất, tôi không còn đi một mình.