Chương 7 - Ba Vạn Sợi Tóc Đổi Mạng
Vẫn là chuỗi hạt Phật quen thuộc trên tay, Chỉ khác là lúc này đôi tay anh đang run nhẹ.
Anh nhìn thấy rồi chứ, Thiệu Tấn Hoài? Tôi bị bệnh.
Không chỉ vậy, căn bệnh này có thể cướp mạng tôi bất cứ lúc nào.
Tôi biết anh sẽ làm gì.
Và quả nhiên, anh tiến đến, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Anh đưa tay xoa đầu tôi, mái tóc ngắn đến mức sờ vào cũng hơi cứng.
Thiệu Tấn Hoài nghẹn ngào không nói nên lời.
“Anh xin lỗi.”
Rồi anh quỳ xuống.
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ quay người, nhìn theo bóng lưng của Hansson.
Thật mỉa mai, đúng không? Người có tình lại không thể ở bên nhau. Chỉ có kẻ vô tình là còn sống, yêu rồi lại làm tổn thương nhau.
Nhưng thật ra, Thiệu Tấn Hoài không thể so với Hansson.
Bởi vì tôi… đã không còn yêu anh nữa.
Ngày hôm đó, bất kể Thiệu Tấn Hoài nói gì với tôi, tôi cũng không đáp lại một lời.
Cho đến khi tang lễ của Điền Điền kết thúc, tôi quay đầu nhìn anh – người đang cầm ô che cho tôi.
Tôi nói: “Anh về đi.”
Thiệu Tấn Hoài cau mày. “Anh muốn ở bên em.”
“Ở đây có Tiểu Lâm rồi.”
“Anh chưa ký đơn ly hôn. Anh vẫn là chồng em.”
Tôi đột nhiên ngẩng lên, đụng ngay ánh mắt đỏ hoe của Thiệu Tấn Hoài.
Tôi hiểu anh ta. Anh ta không nói dối.
Tôi bật cười. “Thiệu Tấn Hoài, giúp em một chuyện nhé?”
“Chuyện gì?”
“Cô ấy tên là Điền Điền, anh giúp Hansson đưa bố mẹ cô ấy sang đây. Họ muốn nhìn con gái mình lần cuối.”
Ngay khi anh định nói gì đó, tôi chặn lại bằng một câu:
“Không thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Thiệu Tấn Hoài khẽ “ừ” một tiếng. Anh dặn dò tôi vài điều rồi đi tìm Hansson.
Buổi tối, anh nhắn tin cho tôi: “Anh lên máy bay rồi.”
Mười phút sau, Tiểu Lâm giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
Tôi chuyển viện.
Kể từ hôm nay, Thiệu Tấn Hoài sẽ không bao giờ tìm thấy tôi nữa.
Dù là Phật hay Thần, cũng không thể giúp anh ta lần này.
10
Tôi đã nói dối Thiệu Tấn Hoài.
Bố mẹ của Điền Điền không còn ở Trung Quốc.
Họ đã ly hôn. Mẹ cô ấy định cư ở Úc, còn cha thì đã qua đời hai năm trước, an nghỉ nơi quê nhà.
May mắn thay, mẹ cô ấy vẫn kịp bay về — kịp nhìn con gái lần cuối.
Việc chuyển viện là do Tiểu Lâm đề xuất. Cô ấy nói tôi cứ nhìn thấy mọi thứ liên quan đến Điền Điền là lại nhớ đến người, sợ rằng cảm xúc tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị.
Tôi nghĩ… cũng đúng.
Dù sao thì, Điền Điền không chỉ một lần thủ thỉ với tôi vào giữa đêm. Cô ấy từng nói: “Chị phải sống thật tốt, sống để cho những kẻ từng tổn thương chị tận mắt thấy được, Phương Khuê đã tái sinh như thế nào.”
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ.
Sau khi chuyển viện, tình trạng sức khỏe của tôi ngày một cải thiện rõ rệt.
Tiểu Lâm bảo là do Điền Điền trên trời phù hộ tôi. Tôi không phản bác điều đó.
Để cắt đứt hoàn toàn với quá khứ, tôi đổi số điện thoại, xóa hết các tài khoản mạng xã hội.
Tin vui là, tóc tôi đã bắt đầu mọc trở lại. Mọi thứ dường như đều đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Tuy nhiên, một ngày nọ lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tiểu Lâm dè dặt hỏi tôi: “Chị có muốn biết tin tức của một vài người bên Trung Quốc không?”
Nhìn nét mặt cô ấy là tôi đoán ngay được cô đang nói đến ai. Mà cũng đúng lúc, tôi đang muốn nghe vài chuyện “hóng hớt”.
Thế là Tiểu Lâm hí hửng lấy điện thoại ra khoe.
Trong ảnh là Tề Hà. Nhưng mái tóc cô ta thì… như vừa bị ai đó tàn phá, rối tung, lởm chởm, không ra hình dạng gì.
“Nhà họ Thiệu phát hiện ra mối quan hệ dơ bẩn giữa cô ta với tên cặn bã kia rồi.
Để bắt cô ta chuộc lỗi, họ đã làm cô ta ra nông nỗi này.”
Tôi sững người: “Chuộc lỗi gì cơ?”
“Cô ta phá hoại gia đình người khác, còn khiến chị phát bệnh đến mức phải vào phòng cấp cứu. Từng đó tội chưa đủ để chuộc à?”
Tôi nghe Tiểu Lâm nói, trong lòng vẫn có chút hoài nghi — cảm giác như câu chuyện chưa đơn giản đến vậy.
Dù sao thì, giờ Tiểu Lâm gần như trở thành cầu nối duy nhất của tôi với tin tức trong nước.
Vài ngày sau, qua Tiểu Lâm tôi nhận được một cuộc gọi từ mẹ của Thiệu Tấn Hoài — mẹ chồng cũ của tôi.
Vừa nghe thấy giọng tôi, bà đã nghẹn ngào.
“Phương Khuê, là nhà họ Thiệu có lỗi với con…”
“Cả nhà chúng ta một lòng hướng Phật, cứ nghĩ bao năm thuận lợi là nhờ trời thương.
Nhưng từ khi con rời đi, công ty cũng ngừng hoạt động, Tấn Hoài thì… suốt ngày như người mất hồn.”
“Nếu sức khỏe con ổn hơn rồi… có thể trở về một chuyến không?”
Lúc đó tôi mới biết, kể từ sau khi Thiệu Tấn Hoài quay lại Trung Quốc, nhà họ Thiệu đã gần như rối tung lên.
Bố mẹ ruột của Tề Hà — cái gia đình chuyên “hút máu” ấy — đột nhiên tìm đến anh ta,
muốn đòi lại danh phận cho con gái.
Vì chuyện đó, Thiệu Tấn Hoài đã bị giữ chân, không thể sang Anh như dự định.
Để trút giận, anh ta cho người xử lý gia đình kia một trận.
Còn chuyện mái tóc của Tề Hà bị hủy, là do chính Thiệu Tấn Hoài ép cô ta phải quỳ gối trong chùa để chuộc lỗi.
“Chừng nào Phương Khuê còn chưa khỏe lại, thì chừng đó cô cứ quỳ ở đây.”
Tôi cảm thấy… Thiệu Tấn Hoài đã hơi quá tay rồi. Chuyện không bao giờ là từ một phía. Anh ta tự nghĩ mình sạch sẽ sao?