Chương 3 - Ba Vạn Sợi Tóc Đổi Mạng
Lần cuối cùng anh ấy nấu cơm cho tôi… là ba năm trước, vào sinh nhật tôi. Lúc đó, có lẽ anh ấy vẫn còn yêu tôi.
Tôi đầu óc trống rỗng, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn.
Nhìn anh ân cần múc canh cho tôi, tôi suýt nữa đã nghĩ anh biết rồi.
Bởi vì mỗi khi tôi ốm, Thiệu Tấn Hoài luôn lo sốt vó.
Bao năm qua vẫn vậy — anh luôn coi trọng sức khỏe. Anh cũng hay đến chùa cầu phúc cho tôi.
Nên hôm đó, khi anh đến xin tôi tóc, tôi không hề nghi ngờ.
Tôi đã nói: “Đợi một thời gian nữa, tóc em dài thêm đã.”
Tôi không từ chối anh.
Cũng giống như bây giờ, Tôi chỉ mong bữa cơm này Thiệu Tấn Hoài nấu cho tôi là vô tư, không có mục đích gì.
Giống như những năm trước, Chỉ đơn giản là sợ tôi ăn uống bên ngoài không quen,
Nên mới dùng đôi tay luôn mân mê chuỗi Phật của anh ấy để tự tay nấu cho tôi một bữa cơm.
Một năm, hai năm, rồi năm năm, mười năm.
Tôi lặng lẽ nhìn anh, Nhìn anh cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Môi anh ta mấp máy. Câu đầu tiên thốt ra lại khiến tim tôi tan vỡ.
“Phương Khuê, hình như tóc em lại dài thêm rồi.”
Tôi siết chặt tay trong lòng, ánh mắt lướt qua tập hồ sơ nằm trong túi xách. Bên trong là đơn ly hôn mà tôi đã nhờ luật sư soạn sẵn.
Thiệu Tấn Hoài gắp thức ăn cho tôi, rồi giả vờ lơ đãng nói: “Hôm nay để anh sấy tóc cho em nhé, tiện thể… cắt tỉa một chút.”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi lại anh: “Anh nhớ mình đã bao lâu rồi không sấy tóc cho em không?”
Trong mắt Thiệu Tấn Hoài thoáng hiện một tia hoang mang. Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Chắc… hơn một năm rồi thì phải.”
Tôi khẽ gật đầu. “Được thôi.”
Nhưng trước khi anh ta đạt được mục đích, tôi lại bổ sung thêm: “Em sẽ đưa tóc cho anh,
nhưng anh cũng phải hứa với em một chuyện.”
Thiệu Tấn Hoài đặt đũa xuống, hai tay căng thẳng mân mê chuỗi hạt Phật.
Giây tiếp theo, tôi lấy tập hồ sơ trong túi ra. Là bản thoả thuận ly hôn.
“Anh ký vào đi.” “Chúng ta chấm dứt sạch sẽ.”
Thiệu Tấn Hoài nhận lấy. Một lúc sau, ngón tay anh run rẩy, mắt đỏ hoe nhìn tôi.
“Phương Khuê, em đang đùa cái gì vậy?”
4
Tôi nói tôi không đùa.
Thiệu Tấn Hoài lập tức xé đôi tờ đơn ly hôn.
“Không đời nào!”
Anh ta đột ngột đứng bật dậy, ánh nến trên bàn khẽ dao động, khi sáng khi mờ.
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh lửa, đầu óc trống rỗng. Tại sao lại không thể?”
Thiệu Tấn Hoài thở dốc từng cơn, trông như thật sự bị chọc giận.
“Có phải em nghe Tiểu Lâm nói gì linh tinh không?” “Phương Khuê, sa thải cô ta ngay cho anh!”
Tôi cười lạnh. Tôi không có thời gian, cũng chẳng còn sức cãi nhau với anh ta.
“Thiệu Tấn Hoài, anh không còn là trẻ con nữa.” “Đừng có chuyện gì cũng đổ lỗi cho người khác.” “Tề Hà đúng không?” “Em cho anh toại nguyện, như vậy chưa đủ sao?”
Thiệu Tấn Hoài nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi. Tôi cũng đang nhìn anh, muốn biết người đàn ông phản bội làm thế nào để bình thản biện minh cho bản thân.
Nhưng điều lạ lùng là— Anh ta không nói được lời nào.
Anh bước tới, cúi người xuống, nắm lấy tay tôi.
“Phương Khuê, để anh nói nốt đã.”
Tôi đã quá mệt mỏi, không còn sức rút tay ra.
Thấy tôi không phản ứng, Thiệu Tấn Hoài cứ tiếp tục:
“Em tin anh đi, giữa anh và Tề Hà thật sự không có gì cả.”
“Nhưng… nhưng đó là một mạng người mà. Em nghĩ anh đành lòng nhìn cô ấy đau đớn rời khỏi thế giới này sao?”
Tôi nheo mắt, đầy nghi hoặc.
Anh ta vội vàng giải thích:
“Cô ấy mắc bệnh xơ cứng teo cơ.”
“Chúng ta thử một lần được không? Biết đâu lại cứu được cô ấy.”
“Anh hứa với em, sau lần này sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ấy.”
“Em quên rồi à? Hòa thượng từng nói anh sẽ có một cơ hội xoay chuyển vận mệnh, biết đâu chính là lần này…”
Thiệu Tấn Hoài dừng lại.
Vì tôi bật cười.
Cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Tôi thật sự muốn hỏi anh ta một câu: Còn em thì sao, Thiệu Tấn Hoài? Anh quý trọng mạng sống của người khác như vậy, nhưng nếu em cũng sắp chết thì sao?
Tôi nhìn vào đôi mắt anh ta, nơi phản chiếu một sự khát khao đến tuyệt vọng.
Vì Tề Hà, anh đã mất đi lý trí.
Tôi nói: “Được thôi.”
“Ngày mai nhé, Thiệu Tấn Hoài.” “Em sợ anh cắt không khéo.”
Thiệu Tấn Hoài nhắm mắt lại, đứng dậy ôm tôi vào lòng. Anh vuốt đầu tôi như đang dỗ một con thú nhỏ.
“Cảm ơn em, Phương Khuê.”
Ngày hôm sau.
Luật sư đưa tôi danh sách tài sản đã được thanh lý.
Sau đó, tôi đến tiệm cắt tóc.
Đối diện với chính mình trong gương, mái tóc dài óng mượt bay nhẹ theo gió, tôi giơ máy chụp một bức ảnh cuối cùng.
Bác thợ cắt tóc nhìn tôi đầy tiếc nuối: “Cô gái, cạo hết thật à?”
Tôi gật đầu. “Vâng, cạo hết.”
Dù sao thì, sau khi hóa trị cũng sẽ rụng hết thôi.
Tôi tận mắt nhìn từng lọn tóc rơi khỏi cơ thể mình. Âm thanh của chiếc tông đơ vang lên như tiếng thời gian nghiền nát bảy năm hôn nhân của tôi và Thiệu Tấn Hoài.