Chương 1 - Bà Nội và Những Bí Mật Thầm Kín
Vào ngày mừng thọ 70 tuổi của bà nội, trên màn hình lớn bất ngờ hiện lên bức ảnh ông nội chụp chung với một người phụ nữ khác.
Cả sảnh tiệc cười ồ lên, trêu chọc rằng ông nội vẫn còn phong độ lắm.
Ai cũng nghĩ bà nội sẽ cảm thấy mất mặt.
Nhưng bà chỉ mỉm cười, cầm lấy micro từ tay MC.
“Hãy dành một tràng pháo tay chào đón chồng tôi, Phó Hoài Sinh.
Cùng với người tình 50 năm của ông ấy – bà Nguyễn Xuân Cảnh.”
1
Ông nội nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm.
Ngồi ở bàn phía sau, bà Nguyễn Xuân Cảnh cũng tỏ ra khó chịu.
m nhạc trong sảnh tiệc đột nhiên đổi thành nhạc cưới.
Trên màn hình lớn, những bức ảnh của ông nội và bà Nguyễn Xuân Cảnh liên tục được trình chiếu.
Bố tôi nhìn thấy cảnh này thì giận tím mặt.
Ông nội cả đời vinh hiển, danh tiếng lẫy lừng.
Hôm nay, không ít học trò và đối tác làm ăn của ông cũng có mặt.
Nhưng bà nội vẫn đứng trên sân khấu, giữ nguyên nụ cười dịu dàng, như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
Trong trí nhớ của tôi, bà nội luôn như vậy.
Cho dù có gặp phải chuyện lớn thế nào, trước mặt bà cũng chẳng có gì đáng sợ.
“Kể từ năm 20 tuổi kết hôn với Phó Hoài Sinh, tôi dường như chưa từng có tự do.
“Người ta nói ‘thất thập cổ lai hy’, có thể sống theo ý mình.
“Hôm nay là sinh nhật 70 tuổi của tôi, cũng là ngày tôi bắt đầu một cuộc đời mới.”
Nói xong, bà nội cúi nhẹ đầu trước toàn thể khách mời.
“Lấy chồng năm 20 tuổi, một năm sau sinh con trai – Phó Tư Nghiên.
“Cùng năm đó, Phó Hoài Sinh bắt đầu kinh doanh, tôi cũng chính thức từ bỏ cuộc sống của mình để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
“Và cũng chính năm đó, ông ấy gặp Nguyễn Xuân Cảnh.
“Năm mươi năm hôn nhân như một giấc mộng.
“Người ta bảo rằng chuyện xấu trong nhà không nên vạch ra ngoài.
“Nhưng hôm nay, thể diện này, tôi không muốn giữ cho Phó Hoài Sinh nữa.”
Cả sảnh tiệc rơi vào im lặng.
Mọi người dường như vẫn đang chìm trong giọng điệu dịu dàng của bà nội.
Bà nội đã biết từ bao giờ?
2
Khoảng một tháng trước, bà bỗng trông già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương cũng điểm bạc.
Tôi hỏi bà có chuyện gì không, có phải cơ thể không khỏe không.
Nhưng bà chỉ lặng lẽ lắc đầu, không nói một lời, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ ông nội.
“Thanh Thanh, nói với bà nội một tiếng, tối nay ông không về nhà ăn cơm.”
Trước kia, mỗi lần ông nội không về ăn, bà nội đều sẽ giữ lại phần cơm cho ông, bỏ vào hộp giữ nhiệt để ông có thể ăn nóng khi về.
Nhưng hôm đó, bà chỉ im lặng đổ hết cơm thừa, rồi một mình ngồi ngoài ban công, nhìn chằm chằm vào hoàng hôn.
Tôi chưa từng thấy bà có biểu cảm như vậy.
Dường như bà muốn khóc, nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Tối hôm đó, khi ông nội về nhà, bà đã ngủ từ lâu.
Thấy trên bàn không có phần cơm của mình, ông có chút ngạc nhiên.
Nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn chẳng buồn tắm, cứ thế đi ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra lúc đó bà nội đã phát hiện ra chuyện của ông và Nguyễn Xuân Cảnh.
Nên khi ấy bà mới đổ hết cơm đi.
3
Nhìn bà nội trên sân khấu, tôi bỗng thấy lòng chua xót.
Ngay cả khi phản kháng, bà vẫn dịu dàng như thế.
Như thể mọi tổn thương chạm đến bà đều không thể làm đau bà được.
Thậm chí, bà không muốn cho ai biết, ngay cả tôi cũng không.
Bà vẫn luôn như vậy, mọi chuyện đều tự mình gánh vác.
Năm tôi 6 tuổi, bà bị sốt cao, bố mẹ không có nhà, ông nội cũng không.
Lúc tôi phát hiện ra, bà đã ngất xỉu dưới sàn.
Trong bếp, nồi canh gà bà hầm cho ông nội vẫn còn đang sôi.
Khi đó, công ty ông nội đang gặp khó khăn.
Ông lao lực đến kiệt sức, ngày nào cũng vùi đầu trong công việc, chẳng buồn về nhà.
Tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, đập cửa hàng xóm.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, chị y tá hỏi người thân của tôi có ở đây không.
Rõ ràng tôi đã thuộc lòng số điện thoại của bố mẹ và ông nội, nhưng không ai trong số họ nghe máy.
Tôi không thể liên lạc được với bố mẹ.
Tôi cũng không liên lạc được với ông nội.
Tôi bất lực, chỉ có thể khóc, cầu xin họ hãy cứu chữa cho bà trước.
Lúc gặp được ông nội, tôi gần như vừa khóc vừa lao tới.
“Ông ơi, bà ngất rồi…”
Trong ký ức của tôi, ông nội cau có vỗ vỗ vai tôi, vội vàng ký giấy tờ và đóng tiền viện phí.
Rồi nhỏ giọng nói:
“Không bệnh sớm, cũng chẳng bệnh muộn, lại chọn đúng lúc này. Nhà bếp suýt nữa thì nổ tung, giờ còn phải mất thời gian đến bệnh viện ký giấy. Sao không chết quách đi cho rồi.”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe từ “chết” phát ra từ miệng ông nội.
Cũng từ lúc đó, tôi mới bắt đầu có khái niệm mơ hồ về sự sống và cái chết.
Trong lúc chờ bà tỉnh lại, tôi bắt đầu ghét bệnh viện.
Tôi ghét màu trắng của bệnh viện, ghét mùi thuốc sát trùng.
Nhưng duy nhất, tôi không ghét những giọt truyền dịch.
Bởi vì tôi biết, đó là thứ đang cứu mạng bà.