Chương 3 - BÀ NỘI TRỢ TOÀN THỜI GIAN
Tôi tát nó một cái, chỉ vào mặt nó, lạnh lùng nói:
“Không cần tao nữa đúng không? được rồi từ hôm nay trở đi mày không phải con tao.”
Nó không chịu được mà khóc lớn.
Tôi một chân đá văng món đồ chơi dưới đất, đi vào phòng ngủ, hoàn toàn mặc kệ hai cha con nó đang hoang mang.
Từ nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ làm việc hay tốn một xu nào cho bọn họ nữa.
Nghĩ thông suốt, lòng tôi không còn buồn bực nữa, chỉ thấy vui vẻ.
Tắm nước nóng xong, tôi đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì Trương Bách Xuyên bước vào với vẻ mặt tức giận:
“Hôm nay cô bị làm sao vậy? Có phải lại do Ôn Tĩnh nói gì đó không? Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, Ôn Tĩnh không phải người tốt, cô đừng qua lại với cô ta nữa! Cô ta quen nhiều đàn ông như vậy, chắc chắn sẽ dạy hư cô! Mấy thứ kia là do cô ta mua phải không? Ngày mai mau mang trả lại!”
Tôi vốn dĩ đã rất mệt, nhưng nghe xong những lời này tôi liền tỉnh táo, anh muốn kiếm chuyện đúng không? Tôi tiếp anh.
“Tiền của tôi, tôi muốn mua gì cho tôi thì mua! Anh là cái thá gì mà chỉ chỏ ở đây? Những người đàn ông bên cạnh Ôn Tĩnh đều ưu tú, anh không bằng người ta liền chê bai, anh xấu thì nghĩ ai cũng như xấu như mình.”
Sắc mặt Trương Bách Xuyên tái mét, vì tôi đã động vào điểm yếu của anh ta.
Cưới nhau lâu như vậy, tôi hiểu anh ta nhất, nhìn thấy Ôn Tĩnh giỏi giang nên anh ta muốn lấy lòng, nhưng người ta không thèm để ý tới.
“Cô điên rồi!”
Trương Bách Xuyên phẫn nộ: “Tỉnh rượu rồi nói!” Sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Tôi cười, tên đàn ông này nghĩ rằng tôi đang giận dỗi, muốn cho tôi ngủ một mình cô đơn để làm tôi nhớ anh ta.
Anh ta không biết rằng hiện tại tôi thấy vui thế nào đâu.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng khóc của con đánh thức.
Mở điện thoại thì thấy đã 8h.
Ôi đã muộn vậy rồi sao?
Không cần dậy sớm nấu cơm thật khỏe cả người.
Tôi vươn vai lăn qua lộn lại một hồi trên giường mới hé cửa ra xem kịch.
Con trai tôi vấp phải món đồ chơi trên nền nhà, còn bị xước một lằn trên trán.
Lúc này nó đang nằm trên mặt đất khóc hu hu, như thể mỗi khi nó khóc sẽ có người an ủi.
Trương Bách Xuyên mặc quần áo xộc xệch từ trong phòng bước ra, vừa thấy cảnh này liền luống cuống, vội vàng sắm vai người cha ân cần.
Con trai dựa vào lồng ngực anh ta khóc lóc.
“Ba ơi, muộn hoc rồi làm sao bây giờ? Đến trễ sẽ bị trừ điểm.”
Trương Bách Xuyên rõ ràng cũng vừa mới tỉnh, anh ta không nghĩ tới tôi sẽ thật sự mặc kệ bọn họ, nhìn thấy tôi đứng một bên xem kịch, liền bực bội:
“Cô còn đứng đó làm gì? Mau lấy băng cá nhân đến đây! Con trai bị thương không thấy sao?”
Tôi ngáp một cái:
“Bị sẹo rồi, thật xấu xí.”
4.
Con trai ngày thường để ý bề ngoài nhất, bây giờ bị sẹo khóc như trời sập.
Trương Bách Xuyên thấy tôi thật sự không quan tâm liền đứng lên đi tìm, kết quả là lật hết cái nhà cũng không tìm được.
Anh ta tức đến hộc máu đỏ mặt tía tai.
“Cô để băng cá nhân ở chỗ nào? Cô cố ý đúng không?”
“Ngay trước mắt anh cũng tìm không thấy, rõ ràng là mắt mù còn trách tôi?”
Trương Bách Xuyên tức đến muốn xông lên đánh tôi.
Nhưng anh ta ý thức được bây giờ không phải lúc cãi nhau, con trai thật sự bị muộn học rồi.
Con trai học ở một trường tư thục, người trong đó không phú thì quý, con nhà giàu rất chú trọng giờ giấc, chắc chắn sẽ không ai phạm một lỗi lầm đơn giản như đi trễ.
Đặc biệt, người mà con trai thích là tiểu Tuyết lại nằm trong ban cán bộ lớp, nếu hôm nay nó đi trễ nó sợ tiểu Tuyết sẽ không thích nó nữa.
Trương Bách Xuyên nhanh chóng thay quần áo cho con trai.
“Quần áo tôi đâu?”
Tôi mở to mắt.
Lúc trước tôi luôn giặt giũ sạch sẽ, ủi phẳng quần áo để trên sofa, bây giờ nhớ lại liền cảm thấy khó thở tức mà muốn vỗ mặt mình mấy cái.
“Ở trên đầu tôi nè!” Tôi nói xong liền bật tivi lên tập yoga.
Trương Bách Xuyên trừng mắt với tôi một cái, không biết tìm quần áo ở đâu, luống cuống mặc vào, kéo con trai đầu như ổ quạ chạy ra cửa, cơm cũng chưa kịp ăn.