Chương 15 - Ba Ngày Để Quay Về
Hạ Tư Yến đang đẩy xích đu cho Lục Giản Ý thì Chu Mục Đình hầm hầm xông vào.
“Hạ ca! Em tức chết mất! Hôm qua em uống say ở quán bar, bị một cô gái giăng bẫy!”
“Em say đến thế, làm sao mà có chuyện phát sinh với cô ta được chứ?”
Hạ Tư Yến dừng tay, ánh mắt khẽ dao động: “Uống say thì không thể xảy ra chuyện… sao?”
Chu Mục Đình ngồi phịch xuống ghế sô-pha:
“Dĩ nhiên là không! Theo kinh nghiệm nhiều năm của em, đàn ông khi say đến mức đó sẽ không có phản ứng sinh lý đâu.”
Hạ Tư Yến lập tức nhớ lại cái đêm hai năm trước với Triệu Hân Nhi.
Đêm ấy anh say mèm, chẳng nhớ gì cả. Vậy có khi nào hôm đó anh thật sự không làm gì cả, mà tất cả chỉ là lời dối trá của Triệu Hân Nhi?
“Mẹ kiếp! Cô ta còn dám lừa em, tưởng em dễ lừa lắm à?”
Chu Mục Đình vẫn đang lải nhải, còn Hạ Tư Yến thì lập tức ra cửa sổ gọi điện.
“Alo, tôi là Hạ Tư Yến. Làm phiền mời giúp tôi bác sĩ thần kinh giỏi nhất đến đây.”
Chu Mục Đình ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Hạ Tư Yến cúp máy, nhìn về phía Lục Giản Ý rồi nói: “Anh muốn xác nhận một chuyện với bác sĩ.”
Từ sau khi biết chuyện với Triệu Hân Nhi, suốt bao năm nay, anh luôn sống trong cảm giác tội lỗi.
Giờ khi nghi ngờ tất cả chỉ là lừa dối, anh muốn điều tra đến cùng.
Bác sĩ đến rất nhanh, Hạ Tư Yến kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Bác sĩ hỏi: “Trước đây anh có từng bị mất trí nhớ sau khi uống rượu không?”
Hạ Tư Yến lắc đầu: “Chưa từng.”
Chu Mục Đình cũng xác nhận điều đó. Trừ khi ngủ say, nếu còn mở mắt, hôm sau anh đều nhớ rất rõ mọi chuyện.
Nghe vậy, bác sĩ gật đầu nói:.
“Nếu vậy thì chuyện này tám phần là giả. Nhưng để chắc chắn hơn, anh vẫn nên đến bệnh
viện kiểm tra một lượt.”
Hạ Tư Yến không từ chối đề nghị này.
Trước khi rời đi, anh bước đến chiếc xích đu bên cạnh, nói:
“Ý Ý, anh đến bệnh viện một lát, sẽ nhanh chóng quay lại.”
Chờ vài giây, anh lại khẽ “ừm” mấy tiếng: “Anh biết mà, anh cũng chỉ muốn nói với em là… anh chưa từng phản bội em.”
Cảnh tượng này lọt vào mắt bác sĩ thần kinh, chỉ thấy nực cười khó tin.
“Anh ấy trước giờ vẫn như vậy sao?”
Chu Mục Đình lắc đầu: “Không. Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ sau khi Lục Giản Ý mất.”
“Anh ấy luôn nói là đã cùng Lục Giản Ý trở về từ núi tuyết Meili, nhưng ngoài anh ấy ra, không một ai từng nhìn thấy cô ấy.”
Thậm chí, ngay cả Triệu Hân Nhi – người đi cùng anh lúc đó – khi được hỏi lại, cũng phủ nhận từng thấy Lục Giản Ý.
“Vậy thì rất có khả năng anh ấy đang mắc một loại rối loạn tâm lý nghiêm trọng.”
Đúng lúc hai người đang trò chuyện, Hạ Tư Yến đã bước tới.
“Anh nói chuyện với Ý Ý xong rồi, đi thôi.”
Chẳng bao lâu sau, mọi người đến bệnh viện.
Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ đưa anh một bảng kết quả.
“Qua kiểm tra cho thấy, anh không thể có quan hệ với người khác khi đang ở trạng thái vô thức.”
Nói cách khác, nếu anh từng thân mật với Triệu Hân Nhi, thì khi tỉnh dậy, anh chắc chắn sẽ nhớ rõ.
Trên đường ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Hạ Tư Yến đen lại hoàn toàn.
Anh đã bị một người phụ nữ lừa dối suốt hai năm trời.
Chu Mục Đình nhìn kết quả cũng sững người:
“Không ngờ Triệu Hân Nhi lại làm ra chuyện như thế?”
Trong suy nghĩ của cậu, Triệu Hân Nhi luôn là người yêu Hạ Tư Yến tha thiết.
Cô ấy biết trong lòng anh có Lục Giản Ý, còn nhiều lần tỏ ra bất bình thay anh.
“Hạ ca, bao nhiêu năm qua Hân Nhi vì anh mà chịu không biết bao nhiêu ấm ức.
Vậy mà anh vẫn mãi nhớ thương Lục Giản Ý, em thấy thật không đáng cho cô ấy.”
Ai ngờ, hóa ra kẻ đáng thương lại chính là mình.
Sau khi có được câu trả lời, xác nhận mẹ đang ở nhà, Hạ Tư Yến liền gọi cho Triệu Hân Nhi.
“Hân Nhi, đến nhà họ Hạ một chuyến. Anh có chuyện muốn nói.”
Cúp máy, anh lập tức rời bệnh viện, trở về nhà họ Hạ.
Biệt thự nhà họ Hạ nằm ngay trung tâm Vân Thành, sang trọng và đầy khí chất.
Khi anh lái xe về đến nơi, Triệu Hân Nhi đã tới.
Đi cùng cô còn có mẹ cô – bà Triệu.
Lúc này, hai mẹ con họ đang ngồi uống trà chiều với mẹ Hạ trong phòng khách.
Mùi bánh ngọt và cà phê lan tỏa khắp phòng, hương thơm dịu dàng như ngấm vào hơi thở.
Thấy Hạ Tư Yến bước vào, Triệu Hân Nhi lập tức đứng dậy đón:
“Tư Yến, anh về rồi à? Anh muốn nói gì với em thế?”
Hạ Tư Yến hất tay cô ra, ném bảng kết quả xét nghiệm lên bàn trà.
“Triệu Hân Nhi, giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Vậy thì em mang thai kiểu gì?”
Lời vừa dứt, không gian phòng khách như bị ném một hòn đá vào mặt hồ phẳng lặng.
Triệu Hân Nhi sững người, hoảng hốt quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ…”
Mẹ Hạ kinh ngạc nhìn con trai: “Tư Yến, con nói cái gì vậy?”
Hạ Tư Yến chỉ vào tờ giấy trên bàn: “Mẹ cứ xem thì sẽ hiểu.”
Bà Hạ nghi hoặc cầm tờ xét nghiệm lên, đọc từng trang.
Đọc xong, bà nhìn anh: “Nghĩa là… con và Hân Nhi chưa từng quan hệ?”
Hạ Tư Yến gật đầu: “Đúng vậy.”
Ánh mắt bà Hạ chuyển sang cái bụng hơi nhô lên của Triệu Hân Nhi: “Vậy còn đứa bé trong bụng cô ấy?”
Hạ Tư Yến bật cười khẩy: “Vậy thì phải hỏi cô ta.”
Hai năm qua anh tự thấy bản thân không hề phụ cô ta. Vậy mà cô ta lại dối lừa anh mọi chuyện.
“Triệu Hân Nhi, đứa bé trong bụng cô, là của ai?”
Triệu Hân Nhi cắn chặt môi, nước mắt rưng rưng trong mắt:
“Mẹ… con…”
Bà Triệu vội kéo con gái về phía mình, trong ánh mắt đầy tức giận:
“Chỉ với một tờ giấy mà cậu dám nói con gái tôi lừa dối sao? Hạ Tư Yến, lương tâm cậu bị chó ăn mất rồi à?”
“Cô ấy có lừa tôi hay không, trong lòng cô ấy tự rõ. Những tờ xét nghiệm này đều do bệnh viện kiểm tra. Nếu bà cảm thấy là giả, thì cứ tự mình đi kiểm tra.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra hai năm trước, tim Hạ Tư Yến lại đau như bị xé nát.