Chương 2 - Ba Năm Không Nhận Ra
Ngày hôm sau, tôi đúng giờ có mặt tại buổi họp báo.
Ánh đèn sân khấu như hàng ngàn mũi dao nhọn, đồng loạt chĩa vào tôi.
Tôi mặc một chiếc váy dài màu hoa hồng, hoàn toàn đối nghịch với màu trắng mà Phó Tây Châu yêu cầu.
Nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, tôi điềm tĩnh cất tiếng.
“Lý do tôi bị bắt nhầm, là vì chồng tôi – ngài Phó Tây Châu – đã nói trước mặt cảnh sát rằng anh ấy không quen tôi.”
Cả hội trường chấn động.
Tôi ngừng lại một chút, nhìn vào một chiếc camera, như thể đang nhìn thẳng vào Phó Tây Châu qua đó.
“Tôi nghĩ, một người đã kết hôn ba năm mà còn không nhận ra vợ mình, bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân này hẳn rất đau khổ.”
“Vậy nên, tôi quyết định giải thoát cho anh ấy.”
“Tôi và ngài Phó Tây Châu, sẽ chính thức ly hôn.”
Lên xe, tôi mới phát hiện tay mình đang run.
Không phải vì sợ, mà là sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích.
Điện thoại rung lên dữ dội, trên màn hình hiện ba chữ “Phó Tây Châu”.
Tôi lập tức tắt máy.
Xe còn chưa đi được bao xa, đã bị Phó Tây Châu chặn lại.
Phó Tây Châu từ trên xe bước xuống, sắc mặt đen kịt như muốn nhỏ ra nước.
“Tống Chỉ, em điên rồi sao?!”
Anh ta kéo mạnh tôi ra khỏi xe, lực tay lớn đến mức như muốn bóp nát cổ tay tôi.
“Ai cho em lá gan dám nói bậy bạ trong buổi họp báo?!”
Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt giận dữ của anh ta.
“Tôi nói, có câu nào không phải sự thật?”
Anh ta bị tôi hỏi nghẹn, cơn giận càng thêm bùng nổ.
“Em có biết làm vậy sẽ gây tổn thương cho người khác không?”
“Nếu bọn họ điều tra được camera giám sát ở sân bay, Thanh Trúc mà bị kéo vào thì sao? Cô ấy vất vả lắm mới vào được Dàn nhạc Vienna!”
Anh ta quả nhiên biết phân biệt rõ ràng.
Nỗi đau trong tim bỗng chốc lan rộng, như từng nhát dao cứa nát tôi.
“Phó Tây Châu, anh nhận ra cô ấy.”
Trên mặt Phó Tây Châu hiện lên vẻ bực bội không thể che giấu: “Thì sao chứ? Cô ấy đối với tôi là khác biệt, nhưng tôi vẫn kết hôn với em.”
“Đừng quên, tất cả là do em cầu xin mà có.”
Phải, tất cả là do sự cố chấp của tôi.
Phó Tây Châu ngay cả mặt tôi còn không nhớ nổi, làm sao anh có thể nhớ lời hứa năm xưa hai mươi năm trước.
Tôi lau nước mắt trên mặt: “Phó Tây Châu, tôi hối hận rồi. Ly hôn đi.”
Phó Tây Châu im lặng, nhưng trên gương mặt không hề có sự nhẹ nhõm như tôi tưởng.
Một lúc lâu sau, anh mới như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, cất lời:
“Đừng làm loạn nữa. Chỉ cần em giống như trước kia, luôn mặc đồ trắng, tôi sẽ không nhận nhầm nữa đâu.”
“Tôi sẽ không ly hôn với em.”
“Vậy sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh.
Anh có lẽ đã quên sáng nay, từ tay tôi nhận một tập tài liệu gì đó.
Tôi chỉ đội tóc giả, thay bộ quần áo khác.
Phó Tây Châu đã mặc định tôi là thư ký mới đến.
Không thèm nhìn kỹ đã ký vào đơn ly hôn.
Còn bảo tôi dọn dẹp két sắt trong thư phòng của anh.
Trong đó, anh đã cẩn thận cắt tấm hình của Nguyễn Thanh Trúc từ tạp chí ngày hôm qua.
Tôi mở két sắt ra – đầy ắp những bài báo về Nguyễn Thanh Trúc.
Váy đỏ có, váy xanh có, váy đen cũng có.
Bất kể Nguyễn Thanh Trúc ăn mặc ra sao, Phó Tây Châu đều nhận ra được.
Và trong bức ảnh cũ kỹ nhất, là Nguyễn Thanh Trúc thời còn học cấp ba.
Mặc váy trắng, tóc đen dài thẳng.
Giống hệt hình tượng mà suốt ba năm qua tôi cố gắng giữ gìn.
Trong lúc ngẩn người, Phó Tây Châu nắm lấy tay tôi: “Tống Chỉ, anh sẽ không để mất em nữa.”
Tôi cười nhạt, vừa định nói hết mọi chuyện.
Nhưng Phó Tây Châu lại đột nhiên đẩy tôi ra, chạy về một hướng khác.
Tôi nhìn theo — bóng lưng Nguyễn Thanh Trúc vừa khuất vào trong đám đông.
Chạy được nửa đường, như sực nhớ ra điều gì, anh quay đầu hét lên: “Tống Chỉ! Chờ anh, anh quay lại ngay!”
Nhưng hướng anh hét lên lại là… về phía một người phụ nữ khác đứng bên cạnh.
Cô ta cũng mặc váy màu hồng phấn giống hệt tôi.
Tôi không do dự, quay đầu bỏ đi.
Phó Tây Châu giận dữ vì tôi tự ý rời đi.
Nhưng hôm đó, tôi chỉ ngồi trong quán cà phê ngay bên cạnh, nói chuyện với người làm giấy tờ thân phận.
Cả một buổi chiều dài, đến tận khi trời tối, Phó Tây Châu cũng không quay lại.
Tôi chẳng buồn để tâm.
Dù sao, chỉ cần tôi thay một bộ đồ…
Thì trong mắt anh, tôi cũng chỉ là người vô hình mà thôi.
Thủ tục ra nước ngoài đã hoàn tất, việc đầu tiên tôi làm là đến trung tâm thương mại mua quần áo mới.
Mấy năm nay để Phó Tây Châu nhìn tôi thêm một lần, tủ quần áo của tôi toàn là màu trắng, chẳng khác gì một “đám tang di động”.
Giờ nhìn thêm một cái là tôi thấy buồn nôn.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình lấy ra một chiếc váy đỏ rực rỡ.
Tôi vừa định quẹt thẻ, thì một giọng nói lạnh lẽo chen ngang:
“Chiếc váy này, tôi cũng muốn.”
Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt kiêu ngạo của Nguyễn Thanh Trúc.
Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Cô Tống, cô còn vùng vẫy cái gì nữa? Chuyện ở sân bay vẫn chưa khiến cô tỉnh ngộ sao?”
“Anh Tây Châu không yêu cô. Dù cô có mua quần áo đắt tiền đến mấy, thì trong mắt anh ấy, cô cũng chỉ là không khí.”