Chương 7 - Ba Năm Không Chạm Một Đêm Nghe Rõ Sự Phản Bội

Anh ta liếc mắt nhìn biểu cảm của tôi, như đang chờ tôi dịu lòng như trước, sẽ đau lòng, sẽ an ủi anh ta.

Nhưng tôi chỉ thản nhiên đáp:

“Đó là chuyện giữa hai người, không liên quan đến tôi.

Anh còn gì muốn nói không?

Không thì vào làm thủ tục ly hôn đi.”

Trì Hoài Xuyên vội nắm lấy cổ tay tôi.

“Vợ à, anh biết sai rồi!

Giờ anh đã nhìn rõ lòng mình, người anh thật sự yêu là em!”

“Còn Hứa Manh Linh, anh chỉ mê mẩn thân thể cô ta.

Những năm qua nhiều phần là vì muốn chống đối ông nội.

Chúng ta đừng ly hôn được không?

Chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội, anh đảm bảo sẽ cắt đứt với cô ta, toàn tâm toàn ý với em!”

Ánh mắt anh sáng rực, trông thật chân thành.

Nhưng tôi không muốn mắc lại cùng một sai lầm.

Tôi gạt tay anh ta ra.

“Đừng gọi tôi là vợ nữa.

Đừng quên, anh đã ký đơn ly hôn rồi.

Ông nội cũng đã tuyên bố trước mặt mọi người, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau.”

Tôi quay người, nhanh chóng bước vào Cục Dân chính, dìu ông nội đi vào cùng.

Trì Hoài Xuyên hốt hoảng chạy theo sau.

Khi nhân viên định thu lại sổ đăng ký kết hôn, Trì Hoài Xuyên lại nắm chặt không buông.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.

“Vợ à, anh thật sự biết sai rồi.

Trước đây là anh yêu mà không tự biết.

Em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?”

Tôi cúi mắt xuống.

“Em đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi.

Nhưng anh vẫn không chịu chạm vào em, còn giấu em để ngoại tình.”

“Trì Hoài Xuyên, em thật sự mệt mỏi rồi.

Yêu hay không yêu, em đều không quan tâm nữa.

Anh buông tay đi.”

Trì Hoài Xuyên còn định nói thêm gì đó, nhưng ông nội đã dùng gậy gõ mạnh vào tay anh.

“Cậu còn mặt mũi gọi Tiểu Ngọc là vợ, còn cầu xin tha thứ?

Nhớ cho kỹ, giờ cậu phải gọi Tiểu Ngọc là ‘cô’!”

Trì Hoài Xuyên vì đau mà buông tay, nhân viên lập tức thu lại sổ kết hôn.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nhận được giấy chứng nhận ly hôn.

Ra khỏi Cục Dân chính, Trì Hoài Xuyên vẫn không cam tâm.

“Ôn Ngọc, rõ ràng suốt ba năm kết hôn, em đã nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của anh, cả sự sỉ nhục từ mẹ anh và người ngoài.”

“Tại sao lại không thể cho anh thêm một cơ hội nữa?

Anh không tin là em đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với anh!”

Tôi dìu ông nội lên xe.

Nghe vậy, tôi chỉ liếc anh ta một cái, lạnh nhạt đáp:

“Tại sao anh lại nghĩ em sẽ mãi nhẫn nhịn anh vô điều kiện?”

Chương 9

“Trái tim con người làm bằng máu thịt.

Tình cảm em dành cho anh, suốt ba năm qua đã bị anh rút cạn từng chút một.”

Tôi không còn gì lưu luyến, ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.

Chiếc xe lăn bánh, Trì Hoài Xuyên vẫn đứng phía sau hét lớn:

“Ôn Ngọc! Anh sẽ không từ bỏ đâu!

Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh thêm một lần nữa!”

Những ngày ở nhà cũ rất dễ chịu.

Ông nội thật sự xem tôi như con gái ruột mà đối đãi.

Ông làm đúng như lời hứa, chuyển giao toàn bộ 30% cổ phần trong tay ông tại Tập đoàn Trì thị cho tôi mà không đòi hỏi điều kiện gì.

Ông còn tặng thêm cho tôi vài căn nhà, cùng vô số trang sức và đá quý.

Theo thỏa thuận ly hôn, căn biệt thự mà tôi và Trì Hoài Xuyên từng sống cũng được chuyển về tên tôi.

Tôi không muốn có chút liên hệ nào với anh ta nữa, lập tức bán biệt thự đi và gửi toàn bộ tiền vào tài khoản của mình.

Tất cả người trong nhà cũ đều rất kính trọng tôi.

Mỗi ngày tôi cùng ông nội uống trà, chơi cờ, câu cá, chăm hoa, cuộc sống nhàn nhã mà đầy đủ.

Một hôm, tôi tình cờ thấy quản gia đang ném một bó hoa vào thùng rác.

Trên thiệp ghi dòng chữ: “Vợ à, anh sai rồi. Hãy tha thứ cho anh, và quay lại với anh nhé.”

Tôi gọi quản gia lại:

“Bó hoa này là sao vậy?”

Quản gia lễ phép trả lời:

“Thưa cô Ôn, hoa này do thiếu gia Trì gửi đến.

Ông cụ sợ cô nhìn thấy lại bận lòng, nên bảo tôi xử lý luôn.”

Tôi mím môi hỏi tiếp:

“Hắn gửi hoa mỗi ngày sao?”

Quản gia hơi ngại ngùng:

“Dạ vâng. Có khi là hoa, có khi là trang sức.

Ông cụ cũng chỉ muốn tốt cho cô.”

Quản gia nhìn sắc mặt tôi, dè dặt hỏi:

“Cô Ôn, cô muốn giữ lại bó hoa này không ạ?”

Tôi mỉm cười, khẽ xua tay.

“Không cần đâu.

Làm theo lời ông nội đi.”