Chương 5 - Ba Năm Chờ Một Lời Tạm Biệt
16.
Thẩm Từ dùng máy móc mô phỏng nỗi đau khi mắc ung thư dạ dày. Anh trói Tô Tang Tang vào đó, để cô ta nếm trải cảm giác ấy suốt ngày đêm, không ngừng nghỉ.
Khi bệnh tình của tôi đến giai đoạn khó chịu nhất, tôi đã đau đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Vậy mà mỗi lần Thẩm Từ đến, tôi vẫn gượng cười trêu anh: “Ây da, chỉ là ung thư dạ dày thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Tôi không muốn anh lo lắng, càng không muốn anh đau lòng.
Nhưng tôi quên mất rằng — người thực sự yêu bạn, sẽ luôn nhìn thấy tất cả những điều nhỏ nhặt mà bạn cố che giấu.
Tôi giả vờ vui vẻ, Thẩm Từ cũng giả vờ bị tôi lừa.
Nhưng đêm đến, khi tôi giật mình tỉnh dậy vì ác mộng, tôi đã thấy bóng dáng cô đơn của anh bên giường.
Thẩm Từ nghiêng đầu, lặng lẽ rơi nước mắt. Đôi mắt đen nhánh không còn ánh sáng, nỗi buồn bên trong gần như tràn ra ngoài.
Tôi mới biết, anh đã thức trắng nhiều đêm, chỉ để canh chừng bên cạnh tôi.
Tôi không muốn nhớ lại nét mặt của anh ngày hôm đó. Chỉ cần nghĩ đến là tôi thấy nghẹt thở.
Về sau, tôi phát hiện đơn thuốc bác sĩ kê cho Thẩm Từ: thuốc điều trị trầm cảm, rối loạn lo âu, và cả ý định tự sát nghiêm trọng.
Nhưng những vỉ thuốc ấy vẫn còn nguyên, chưa từng được bóc. Anh chưa từng chữa trị — hoặc là… không muốn.
Vì thế, vào một buổi chiều trời trong nắng nhẹ, tôi ôm Pudding dúi vào lòng anh, nghiêng đầu cười:
“Sau này anh phải chăm sóc chú cún nhỏ của tụi mình thật tốt nhé.”
Thẩm Từ nắm lấy tay tôi, chỉnh lại: “Là chúng ta. Chúng ta cùng chăm sóc.”
Tôi cười tươi, lúm đồng tiền lộ ra rõ rệt, nhưng không trả lời.
“Chồng ơi, mình chơi trò chơi nhé. Em đã giấu ba sợi dây chuyền — là những mẫu em thích nhất, do nhà thiết kế đặc biệt làm riêng. Mỗi năm sẽ có người đến đưa anh một câu đố, chỉ cần anh thông minh như vậy, nhất định sẽ tìm ra.”
Dường như Thẩm Từ cảm thấy điều gì đó, lông mi anh khẽ run.
Tôi vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
“À đúng rồi, nhớ đốt cho em nhé. Đến ngày giỗ, em dưới đó cũng phải thật xinh đẹp cơ. Đây là lời hứa cuối cùng giữa em và anh. Chồng ơi, anh không được nuốt lời đâu đấy.”
Chiều hôm đó nắng chắc rất gắt, vì tôi nhớ rõ — Thẩm Từ ôm chặt lấy tôi, và cổ tôi thấm ướt.
Từng giọt nước nóng bỏng rơi xuống vai, rồi chảy dọc theo xương quai xanh của tôi.
Rất lâu sau, tôi nghe thấy anh khàn giọng nói:
“Anh sẽ cố gắng làm được, Thanh Thanh.”
Chỉ vì hai chữ “cố gắng” nhẹ tênh ấy, Thẩm Từ đã tìm khắp đất nước những bác sĩ giỏi nhất, dùng mọi loại thuốc điều trị tâm lý.
Cổ tay anh chi chít vết sẹo dao lam Tự đắm mình trong nước bảy lần, lao ra đường chín lần.
Không biết bao nhiêu lần đứng trên nóc tòa nhà cao tầng, và mỗi lần như thế, lời hứa với tôi lại kéo anh trở về.
Đến bây giờ, khi mọi sự đã sáng tỏ, anh đã trả thù cho tôi, cũng gỡ bỏ được nỗi nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Từ lần đầu cho thấy vẻ nhẹ nhõm, nét mặt như đã được giải thoát.
Nhưng chính lúc nhìn thấy anh nở nụ cười hiếm hoi ấy… trong lòng tôi lại trỗi lên một cơn bất an khó hiểu.
17
Tô Tang Tang bị trói vào cỗ máy ấy suốt nửa tháng. Khi được thả ra, sắc mặt cô ta trắng bệch, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Tinh thần cô ta đã bị sự hành hạ không ngừng nghỉ của cơn đau bệnh tật nghiền nát.
Mất kiểm soát tiểu tiện, toàn thân bốc mùi hôi thối, dơ bẩn đến không thể nhìn nổi.
Với một người từng kiêu ngạo, mê cái đẹp như cô ta, đây chẳng khác gì tra tấn còn tàn nhẫn hơn cái chết.
Cô ta bò đến bên Thẩm Từ, khóc lóc cầu xin anh mềm lòng, cho mình một cái chết nhanh gọn.
Nhưng gương mặt Thẩm Từ không có chút cảm xúc: “Năm đó, cô đã từng mềm lòng với Thanh Thanh chưa?”
Tô Tang Tang tuyệt vọng bị đưa trở lại máy.
Đến ngày thứ bảy, máy vẫn vận hành đều đặn. Tô Tang Tang, dưới cơn đau như xé ruột của căn bệnh ung thư dạ dày, đã trút hơi thở cuối cùng.
Hệ thống bị hoàn toàn tháo rời để nghiên cứu, cuối cùng cũng giải mã được lõi của nó.
Thẩm Từ ngồi trước mộ tôi, bất động như một bức tượng, rất lâu không nhúc nhích.
“Thanh Thanh, giờ anh đã hiểu vì sao năm đó em từ chối anh rồi.”
Anh khẽ vuốt nhẹ lên bia mộ, ánh mắt dịu dàng, giống như cái cách anh từng nhẹ nhàng chạm vào má tôi lúc nó bị cháy nắng.
Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách xuống mặt đất vang lên.
Mắt Thẩm Từ đỏ hoe, như thể chính anh cũng không phát hiện mình đang khóc.
Giọng nói nhẹ nhàng, gần như tan vào gió:
“Anh ngốc nghếch, chậm chạp, bất lực… Đến cả người mình yêu thương nhất cũng không thể bảo vệ. Hứa Tri Ý nói đúng, loại người như anh… đáng xuống địa ngục.”
Tôi muốn nói với anh rằng — tôi chưa từng nghĩ vậy.
Thẩm Từ thông minh, nhạy bén, mạnh mẽ. Anh đã từng cứu tôi từ đám cháy, cũng là người luôn cổ vũ tôi làm việc, khởi nghiệp.
Tôi là trẻ mồ côi, tính cách lại lạnh lùng khép kín. Anh là một trong số ít người trên đời này thật lòng đối xử tốt với tôi.
Nhưng Thẩm Từ không nghe thấy được lời tôi. Trong mắt anh, chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm không thể tan biến:
“Thanh Thanh… tình yêu của anh chỉ khiến em thêm gánh nặng, đúng không?
Anh giết Tô Tang Tang, tiêu diệt hệ thống, nhưng cuối cùng… người anh hận nhất, vẫn là chính mình. Nếu có kiếp sau… đừng gặp lại anh nữa.”
Thẩm Từ rút ra một con dao, đưa lên cổ mình.
Lần này, không còn lời hứa nào có thể giữ anh lại được nữa.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng máy móc phát ra từ thiết bị được tạo ra từ lõi hệ thống:
“Chuẩn bị truyền tải trong 3 giây, xin ký chủ nhắm mắt. 3… 2… 1… Tái thiết lập thế giới hoàn tất.”
Cây cối vẫn đang vươn mình lên phía mặt trời. Còn con người, nên học cách nhìn về phía trước.
“Tôi” sống lại giữa ánh nắng rực rỡ, và những bông hoa đang nở rộ.
Tôi mở mắt, bò dậy khỏi bàn học. Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc.
“Lâm Tân Liễu, tan học đi đánh cầu lông nhé?” Cô bạn cùng bàn gọi tôi, tôi khẽ đáp một tiếng.
Cô chủ nhiệm bước vào, hỏi lớp trưởng danh sách thi học sinh giỏi.
Tôi vươn vai một cái, rồi cúi đầu làm bài. Mỗi phút giây trong môi trường tốt, nền giáo dục tốt — tôi đều phải nắm lấy. Vì đó là cơ hội của tôi.
Tan học, tôi đeo balo, bị bạn phía sau kéo đi cùng ra cổng. Ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, trong lòng luôn có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.
Trên phố, loa phát bài hát, âm thanh lướt qua:
“Cứ bước tiếp đi, đừng quay đầu lại. Trời cao để cậu lỡ mất ai đó… đều là có lý do.”
Cô bạn ngồi sau hào hứng kể tôi nghe bộ phim hôm qua cô ấy xem. Bất chợt quay đầu nhìn tôi, kinh ngạc gọi lớn:
“Ê, Lâm Tân Liễu, cậu sao lại khóc vậy?”
Tôi ngơ ngác đưa tay lên mặt, mới phát hiện — nước mắt đã rơi đầy hai má từ bao giờ.
“Chắc là gió thổi vào mắt thôi.”
Tôi bị kéo đi tiếp, cùng bước về phía trước. Bài hát cũng dần tan vào gió, biến mất không dấu vết.
“Hết.”