Chương 6 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
9. Cô ấy không thể tới
Anh gọi hai lần , phát hiện vẫn không thể liên lạc, lúc này mới bắt đầu lật tìm danh bạ.
Nhàn cư vi bất thiện
Cũng đến tận lúc này anh mới phát hiện ra , trong danh bạ của anh , không hề có liên lạc bất kì người bạn nào của Đồng Khiết.
Suốt ba năm nay, anh chưa bao giờ bước vào thế giới của cô.
Trầm tư hồi lâu, anh gọi cho Dung Sâm. Rất nhanh, số điện thoại của Hứa Nguyệt đã được gửi tới máy anh .
Hứa Nguyệt là người duy nhất anh có thể nghĩ tới, bạn thân của Đồng Khiết.
Điện thoại gọi tới nhanh chóng được bắt máy.
Sắc mặt Mạc Thiệu Khiêm vẫn lạnh lẽo như cũ, “Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Cô báo cho Đồng Khiết rằng ở chỗ này của tôi vẫn còn một ít đồ cô ta chưa mang đi , bảo cô ta lập tức gọi lại cho tôi .”
Đầu bên kia trầm mặc thật lâu mới truyền tới giọng nói bình tĩnh lại có chút âm trầm của Hứa Nguyệt: “Là cái gì?”
Mạc Thiệu Khiêm không để tâm tới chút khác thường nào, trả lời, “Giấy note.”
Hứa Nguyệt lại trầm mặc, “Cô ấy không cần nữa, dù sao cũng không dùng đến.”
Giọng của Mạc Thiệu Khiêm lại càng lạnh hơn, “Cô ta không cần nhưng cũng không thể tồn tại ở chỗ của tôi , báo cho cô ta ngày mai tới lấy đi .”
Hứa Nguyệt “Được” một tiếng, cúp máy.
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, đang định gọi lại , thì điện thoại chợt nhảy ra một tin nhắn. Là Hứa Nguyệt gửi tới, đề cập tới thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn tin nhắn hồi lâu, buồn bực trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một ít, ném điện thoại lên giường.
Hôm sau , Mạc Thiệu Khiêm dậy từ sớm.
Khi tham dự cuộc họp ở công ty, thấy sắp tới thời gian cuộc hẹn, lần đầu tiên anh cho tạm dừng cuộc họp, sau đó ngón tay thon dài không tự giác thò vào túi áo vest, khẽ sờ giấy note trong đó.
Thời điểm đi qua văn phòng Tổng Giám đốc, lại nghe thấy mấy cô gái trong đó đang sôi nổi thảo luận điều gì:
“Mọi người biết gì chưa ? Cô gái mấy hôm trước nhảy xuống biển, cuối cùng cảnh sát cũng tìm được thân phận của cô ấy !”
“Là ai thế? Là người mà chúng ta quen à ? Sao cậu có vẻ kích động thế?”
“Chính là người chúng ta biết đó! Lúc tôi biết liền cảm thấy ch.ết sững, không ngờ lại là Đồng…”
Nếu là trước đây, bàn tán trong giờ làm việc, Mạc Thiệu Khiêm chắc chắn sẽ trách móc các cô ấy một phen. Nhưng giờ phút này , anh không có tâm tư đặt vào những việc như vậy , càng không có thời gian nghe hết lời bọn họ bàn tán mà bước nhanh khỏi văn phòng, đi vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho Giám đốc.
Tính ra thì, anh và Đồng Khiết đã lâu không gặp rồi .
Cô ấy đang làm gì?
Đi du lịch giải sầu sao ?
Hay là…. như lời cô ấy nói , đi thích người khác?
Suốt chặng đường, Mạc Thiệu Khiêm đi với tốc độ cực nhanh, cuối cùng cũng tới nơi đã hẹn.
Chỉ là, sắc mặt anh nháy mắt trầm xuống.
Bởi đứng ở đó, không phải Đồng Khiết, mà là Hứa Nguyệt.
“Đồ đâu ? Đưa cho tôi .” Hứa Nguyệt bình tĩnh đưa tay về phía anh , không biết vì sao hốc mắt cô lại đỏ hồng, mang theo chút đau thương khó giấu.
Mạc Thiệu Khiêm tức giận, sắc mặt lạnh lẽo, “Đồng Khiết đâu ? Tôi bảo cô ta phải tự mình tới cơ mà.”
Hứa Nguyệt cố nén, “Cô ấy không thể tới.”
Mạc Thiệu Khiêm cười lạnh, “Sao? Chẳng lẽ là phải lòng kẻ khác rồi , sau đó lại vội vội vàng vàng mặt dày ép người ta kết hôn với cô ta ?”
Hứa Nguyệt nghe vậy , vẻ bình tĩnh trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, “Mạc Thiệu Khiêm, rốt cuộc là anh thật sự không biết hay cố tình giả vờ?”
10
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, “Cái gì?”
Hứa Nguyệt gằn từng tiếng, cơ hồ như muốn c.ắ.n nát vẻ mặt ngơ ngác của anh , “Cô ấy ch.ết rồi ! Người phụ nữ không biết xấu hổ trong miệng anh , mười ngày trước đã nhảy xuống biển quyên sinh rồi !”
Như có tiếng sấm nổ trong đầu Mạc Thiệu Khiêm.
Trong nháy mắt, anh thậm chí còn hoài nghi có phải thính lực mình gặp vấn đề không .
“Cô nói linh tinh cái gì vậy ?” Không biết qua bao lâu, anh mới nghe thấy mình thốt ra một câu khô khốc.
Hứa Nguyệt hiển nhiên không muốn tốn thời gian với anh , vươn tay giằng lấy giấy note, “Nếu anh thật sự không biết , vậy thì vĩnh viễn đừng nên biết làm gì.”
Nói xong, cô xoay người rời đi .
Nhưng đi được vài bước, dường như nhớ tới cái gì, liền quay lại .
“Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết kết hôn với anh ba năm. Ba năm này , cô ấy luôn là một người vợ hoàn hảo, bảo vệ anh , nâng niu anh như đồ sứ dễ vỡ. Tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép, đã hết lời mắng cô ấy ngốc nghếch.
Ba năm, cho dù anh là tảng đá thì cũng nên được sưởi ấm rồi chứ. Không ngờ, tới tận khi cô ấy ch.ết rồi cũng không nhận được một lời yêu thương nào từ anh .
Cô ấy vì sao yêu anh , lí do này , có lẽ đến bản thân anh cũng không biết đâu nhỉ? Năm đó, mẹ cô ấy mất, anh được cha mẹ dẫn tới nhà họ Đồng tham dự lễ tang. Tiểu công t.ử Mạc thị ôn nhuận như ngọc, đứng trước mặt cô gái nhỏ khóc nấc lên vì mẹ qua đời, đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay sạch, nói với cô ấy rằng đừng khóc nữa, trên đời này nhất định sẽ có người thay mẹ cô bé tiếp tục yêu thương cô.
Mẹ mất, cha đưa người phụ nữ khác và đứa con riêng về nhà. Cô ấy trắng tay, đã không còn tin tưởng vào tình yêu. Là chính anh nói với cô ấy , sẽ có người yêu thương cô ấy , cho nên, cô ấy một mực chờ đợi.
Mạc Thiệu khiêm, cô ấy thật ngốc, có lẽ là người ngu ngốc nhất trên đời này . Chỉ vì một lần gặp đó mà không ngừng hi vọng vào tình yêu, chờ cả cuộc đời. Anh hận cô ấy ép buộc anh , nhưng anh đã từng nghĩ lại chưa , đây chẳng phải là một cuộc giao dịch công bằng sao ?
Đồng Tinh Nguyệt là con riêng. Nếu không phải cô ta và bà mẹ tiểu tam của cô ta từng bước lấn tới, mẹ Đồng Khiết sẽ không bị chọc cho tức ch.ết. Nếu không phải vì Đồng Tinh Nguyệt, cô ấy sẽ không tới mức có nhà mà không thể về. Cho nên, nếu anh là cô ấy , khi Đồng Tinh Nguyệt bị m.áu trắng, anh có cam tâm tình nguyện hiến tuỷ không ? Dù là Thánh nhân cũng không làm được ! Cho nên, anh không có tư cách gì lấy chuyện đó ra để trách móc cô ấy ! Cô ấy không có nghĩa vụ phải cứu Đồng Tinh Nguyệt! Nhưng vì anh cầu xin cô ấy , cho nên, cô ấy cứu. Cho dù cô ấy có đưa ra điều kiện, cũng chẳng có gì đáng trách cả!
Mạc Thiệu Khiêm, nhớ cho kĩ, cô ấy không phải là người mặt dày mày dạn thấy khó hôi của trong miệng mấy người ! Lúc đó, hai người chính là giao dịch công bằng! Cô ấy chẳng nợ anh cái gì cả! Cô ấy đối xử tốt với anh , cho nên anh coi chuyện đó là đương nhiên, nhưng đó không phải lí do để anh hận cô ấy ! Anh lấy tư cách gì để hận?
Là chồng trước , lễ tang của cô ấy anh đừng có tới, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn gặp lại anh . Chúc anh và Đồng Tinh Nguyệt hạnh phúc, con đàn cháu đống.”
Nói xong, Hứa Nguyệt xoay người , đi thẳng.
Để lại Mạc Thiệu Khiêm một mình đứng sững tại đó, thẫn thờ như mất hồn mất vía.
Đợi cho tới khi anh muốn kéo Hứa Nguyệt lại để hỏi cho ra lẽ, cô đã ngồi lên xe taxi, nghênh ngang rời đi ngay trước mắt anh .