Chương 10 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Tha Thứ
16
Mạc Thiệu Khiêm đã không ngủ suốt hai ngày.
Anh ngồi ở phòng khách, tàn t.h.u.ố.c la liệt trước mặt, muốn dựa vào nicotin để làm dịu cảm giác nôn nóng trong lòng.
Trên mặt bàn làm việc đầy ắp giấy tờ, có giấy chứng t.ử của Đồng Khiết, cùng với những bức ảnh và tài liệu mà trợ lí điều tra được về cô.
Tất cả, tất cả đều chỉ có cùng một kết quả, chính là Đồng Khiết đã ch.ết.
Cho nên, cô đúng là không hề lưu lại chút gì cho anh ,chỉ có bản thoả thuận ly hôn lạnh lẽo, thậm chí ngay cả tập đoàn Vân Việt cũng không cần….
Khoan đã , tập đoàn Vân Việt!
Trong đầu Mạc Thiệu Khiêm như có luồng sáng quét qua.
Anh đã tìm ra cách buộc Đồng Khiết phải xuất đầu lộ diện.
Đồng Khiết không phải trân quý di sản của mẹ mình như châu báu sao ?
Vậy anh sẽ phá huỷ Vân Việt! Xem cô còn dám trốn tránh nữa không ! Cô nhất định sẽ không chịu được mà phải xuất hiện.
Sau khi quyết định, anh lập tức rao bán cổ phần Vân Việt.
Mạc Thiệu Khiêm đăng thông báo trên trang cá nhân của mình , bán Vân Việt với giá cực kì thấp!
Tin vừa đăng lên, cả giới thượng lưu chấn động.
Rất nhiều bạn bè dù chỉ quen biết sơ sơ cũng nhắn tin hỏi thăm, điện thoại nảy thông báo không ngừng.
“Không phải chứ Tổng Giám đốc Mạc, Vân Việt nào chỉ đáng chút tiền ấy ?! Giá trị thị trường của nó ít nhất cũng phải vài tỷ, vậy mà cậu cậu rao bán với giá chỉ có mấy triệu? Cậu mà lại tốt bụng thế sao ?”
“Tổng Giám đốc Mạc, chẳng lẽ cậu vẫn còn hận Đồng Khiết, đến cả đồ cô ấy sở hữu cũng nhất định phải bán đi bằng sạch?”
Cuộc điện thoại đầu tiên anh nhận được , là do Đồng Tinh Nguyệt gọi tới.
“Thiệu Khiêm, anh muốn bán tập đoàn Vân Việt phải không ? Em có người bạn muốn mua, nhờ em đ.á.n.h tiếng với anh hỏi thăm xem.”
Mạc Thiệu Khiêm châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, “Người bạn trong miệng cô, hẳn là cha cô, phải không ?”
Người ở đầu bên kia bị anh nói thẳng, có chút ngượng ngập, “Thiệu Khiêm, không , không phải , anh đừng nghĩ vậy .”
Nhàn cư vi bất thiện
“ Tôi có thể bán Vân Việt cho bất kì ai, nhưng tuyệt đối không bán cho Đồng Đông Hải.”
Điện thoại truyền đến thanh âm vừa ấm ức vừa thất vọng của Đồng Tinh Nguyệt, “Thiệu Khiêm, tập đoàn Vân Việt vốn là của nhà họ Đồng, cho dù cha em có muốn mua lại thì cũng là điều đương nhiên! Nhưng thật sự không phải cha đâu , là một người bạn của em thật mà, anh ấy chuẩn bị về nước rồi .”
Mạc Thiệu Khiêm chậm rãi cười lạnh, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Vân Việt là tài sản của mẹ Đồng Khiết, không phải sở hữu của nhà họ Đồng các người .”
Đồng Tinh Nguyệt sững sờ!
Từ trước tới nay Mạc Thiệu Khiêm vẫn luôn yêu thương cô ta , lần trước hai người tan rã trong không vui đã là chuyện ngoài dự liệu của cô ta .
Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên để tâm đến Đồng Khiết khiến cô ta rất kích động.
Có người muốn hỏi mua tập đoàn Vân Việt, cô ta liền nhân cơ hội này để gọi điện thoại cho anh , muốn cho hai người một bậc thang để bước xuống.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm lại không chịu cho cô ta mặt mũi!
“Thiệu Khiêm, anh hiểu sai ý em rồi !” Cô ta cuống quít giải thích, “Dù thế nào thì Đồng Khiết cũng là người nhà họ Đồng, cho nên em mới nói như vậy . Anh có thể bán cho người mà em giới thiệu, anh ta ra giá rất cao, là công t.ử tài phiệt nước ngoài, hai người có thể trao đổi thử xem.”
“Đồng Khiết là người nhà họ Đồng? Đây là chuyện nực cười nhất tôi được nghe từ trước tới nay đấy. Người nhà mà không có nổi một căn phòng sao ?” Mạc Thiệu Khiêm không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Sau đó không lâu, cha Mạc gọi tới.
“Mạc Thiệu Khiêm! Anh đúng là ngày càng làm càn! Ai cho phép anh bán tập đoàn Vân Việt?” Cha Mạc giận dữ, “ Tôi đã nghe cô gái Hứa Nguyệt kia nói rồi ! Đồng Khiết trầm mình tuvan, ngày mai chính là tang lễ của con bé! Tôi bảo anh đi tìm, sống với con bé cho tốt , thế mà anh lại làm gì, anh tự xem đi !
Tôi đã đọc qua thoả thuận ly hôn của Đồng Khiết! Con bé trao tất cả tài sản cho anh ! Thế mà anh lại muốn bán Vân Việt đi với cái giá rẻ mạt như vậy ! Anh không sợ khiến con bé thất vọng sao ? Hả?
Nếu không phải anh lạnh lùng với nó, Đồng Khiết cũng chẳng đến nước này . Là chính anh hại con bé…”
Cha Mạc hận sắt không thành thép trách mắng một hồi.
Mạc Thiệu Khiêm yên lặng nghe , sau đó nở nụ cười nhợt nhạt.
“Cha, đừng lo lắng. Cô ấy chắc chắn vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp con thôi.” Anh chậm rãi nói , “Con công bố tin tức muốn bán đi tập đoàn Vân Việt, cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi mà phải xuất hiện.”
Cha Mạc muốn nhắc nhở con trai tỉnh táo lại , nhưng thoát ra khỏi miệng chỉ có thở dài suy sụp.
Là nhà họ Mạc nợ Đồng Khiết.
“Anh cứ đắm chìm trong giấc mộng của anh đi !” Cha Mạc tức giận gầm lên, cúp điện thoại.