Chương 8 - Ba Năm Chờ Đợi Một Lời Hứa
Trước khi bị áp giải rời đi, anh ta ngoái lại hét lớn: “Tôi có làm ma cũng không tha cho cô!”
Tôi bước ra khỏi tòa án, ánh nắng chói lòa.
Xe của Lục Thừa Vũ đỗ bên đường, anh hạ kính, nói: “Tôi đoán em đang cần một ly cà phê nóng.”
Trong xe bật nhạc jazz nhẹ nhàng. Anh đưa tôi một ly latte, lớp bọt sữa vẽ hình trái tim.
“Luật sư Trương bảo, ba vạn tệ đó là tiền tiết kiệm của em.”
Tôi khẽ nhấp một ngụm, vị ngọt vừa đủ: “Nhân viên theo tôi làm ròng rã nửa năm, không thể để họ trắng tay.”
“Tống Thâm mãi mãi sẽ không hiểu— có những khoản tiền… không được phép động vào.”
Lục Thừa Vũ nổ máy: “Xem phim không? Có phim trinh thám mới ra, được đánh giá cao lắm.”
Tôi nhìn cảnh phố xá trôi qua ngoài cửa kính, bỗng thấy như cuộc sống… đang từ từ trả lại tôi những điều ngọt ngào đã từng thiếu hụt.
9
Sau khi tin tức Tống Thâm vào tù lan ra, nội bộ công ty lại dậy sóng một phen.
Có người lục lại ảnh tập thể dự án năm đó, Tống Thâm đứng cạnh tôi, cười đắc ý hết cỡ.
Bình luận bên dưới là: “Mắt mù mới nghĩ hai người họ xứng đôi.”
Tiểu Lâm bước vào với một tập tài liệu, nét mặt khó xử: “Chị Nguyễn… Tô Mộ Yên đến tìm, nói muốn gặp chị.”
“Bảo cô ta cút.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
“Nhưng cô ta nói…” Tiểu Lâm hạ giọng, “Cô ta có ‘bằng chứng’ Tống Thâm từng sửa proposal cho chị, định bán cho công ty đối thủ.”
Tôi đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế: “Cho cô ta vào.”
Tô Mộ Yên gầy đi trông thấy, mặc chiếc áo phông bạc màu, tóc rối bời.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lóe lên sự ghen tị, nhưng lập tức chuyển thành nụ cười nịnh bợ: “Chị Nguyễn, lâu quá không gặp.”
“Nói đi, ‘bằng chứng’ gì.” Tôi đẩy bản hợp đồng trước mặt cô ta. “Cô mà giở trò, phòng pháp lý sẽ cho cô biết thế nào là mất trắng.”
Cô ta lấy một chiếc USB từ túi ra, đặt lên bàn: “Trong này có bản ghi chép Tống Thâm từng sửa proposal cho chị, nhiều lần là anh ấy thức trắng đêm làm, còn chị chỉ ký tên.”
Tôi mở USB, quả thật có vài file chỉnh sửa, mốc thời gian đều vào ban đêm.
Nhưng phía sau mỗi bản chỉnh sửa, đều là bình luận của tôi: “Luận điểm sai, cần sắp xếp lại.”
“Nguồn dữ liệu không chính xác, kiểm tra lại trước khi gửi.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Tôi bật cười. “Cô biết gọi cái này là gì không? Là cấp dưới đang làm việc của mình.”
Mặt Tô Mộ Yên trắng bệch: “Nhưng người ngoài đâu biết! Họ sẽ nghĩ chị cướp công của Tống Thâm!”
“Thế à?”
Tôi cầm điện thoại lên.
“Có cần tôi gọi truyền thông đến, để họ phân xử luôn không?”
Cô ta hoảng hốt, túm lấy tay tôi: “Chị Nguyễn, em sai rồi! Em chỉ là… hết tiền thôi…
Trước khi vào tù, Tống Thâm đã rút sạch mọi khoản.
Em thật sự không còn đường lui…”
“Rút sạch?”
Tôi rút tay về. “Tháng trước có người thấy cô mua túi hiệu, quẹt thẻ tín dụng của Tống Thâm đấy.”
Mặt cô ta tái không còn giọt máu.
Tôi nhìn cảnh tượng ấy, bỗng thấy thương hại— vì một người không đáng, mà biến bản thân thành trò cười.
“Bảo vệ sẽ tiễn cô ra ngoài.”
Tôi bấm chuông nội bộ. “Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Khi bị kéo ra khỏi phòng, Tô Mộ Yên gào lên như phát điên: “Nguyễn Thì Nhiễm! Cô sẽ gặp báo ứng! Cô sẽ không bao giờ hạnh phúc!”
Tôi nhìn cánh cửa vừa đóng sập, cầm chậu sen đá mà Lục Thừa Vũ tặng, tưới một chút nước.
Nắng chiều xuyên qua khung cửa, rọi lên tán lá—xanh mướt rực rỡ.
Hạnh phúc—chưa bao giờ là thứ người khác có thể ban cho.
10
Sinh nhật Lục Thừa Vũ rơi vào cuối tuần.
Tôi chọn cho anh ấy một chiếc đồng hồ lặn.
Lúc đang gói quà, bỗng nhớ đến Tống Thâm.
Anh ta từng nói tôi chẳng hiểu lãng mạn, tặng quà gì cũng “thực dụng”.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Lục Thừa Vũ vang lên sau lưng, làm tôi giật mình.
“Không có gì.” Tôi đưa hộp quà cho anh. “Chúc mừng sinh nhật.”
Anh tháo giấy gói, mắt sáng lên: “Sao em biết anh muốn cái này?”
“Đoán thôi.” Tôi cười, “Lần trước nghe anh bảo khi lặn không nhìn rõ giờ.”
Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp: “Thì Nhiễm, anh không đùa đâu.”
Tôi sững lại.
“Anh biết em từng tổn thương,” anh nói khẽ, “Nhưng anh hy vọng có cơ hội chứng minh— không phải ai cũng khiến em thất vọng.”
Ánh trăng ngoài cửa chiếu lên mặt anh, dịu dàng như nước.
Tôi bất giác nhớ lại chính mình ba năm trước, khóc trong phòng trà— và rồi nhận ra, có lẽ… đã đến lúc thật sự buông quá khứ.
“Lục Thừa Vũ,” tôi siết tay anh, “Em muốn thử.”
Anh mỉm cười, đuôi mắt đầy nét dịu dàng.
Pháo hoa bất ngờ nổ tung phía xa, tô rực bầu trời đêm những bông hoa ánh sáng.
Thì ra sống một mình rất tốt— nhưng có người đồng hành, còn tuyệt vời hơn.
Chỉ là lần này, tôi không còn là cái bóng của ai, không cần hy sinh ánh sáng của mình cho bất kỳ ai.
Tôi là Nguyễn Thì Nhiễm.
Là người dẫn dắt thành công các dự án.
Là người xứng đáng được trân trọng.
Còn những người và chuyện đã mục nát trong quá khứ— cứ để chúng vĩnh viễn chôn ở đó.
Tương lai của tôi, vẫn còn rất nhiều phong cảnh để ngắm, rất nhiều câu chuyện để viết.
Và trong những câu chuyện ấy— sẽ không còn cái tên Tống Thâm.
(Hết)