Chương 16 - Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé?
Mấy ngày sau, Đoàn phủ ở trấn Hoàng Mai giăng đèn kết hoa đỏ rực, đèn lồng đỏ treo cao trước cửa, tất cả người dân trong trấn đều biết đây là ngày Đoàn thiếu gia của Đoàn phủ thành thân, mà tân nương lại là bà mối con gái nhà Từ Bá ở cuối thôn hạ. Đây là một cuộc hôn sự không có bà mối, gia cảnh hai bên gia đình lại cực kỳ trên lệch, nhưng bất quá giữa tân lang và tân nương miễn cưỡng cũng có thể nói là xứng lứa vừa đôi. Cũng vì Đoàn thiếu gia thành thân quá đột ngột như vậy đã làm cho các cô nương trong trấn luyến tiếc đến nổi khóc không ra nước mắt, mất hết hy vọng và cơ hội được làm thiếu phu nhân của Đoàn phủ. Trong lòng càng thêm ganh tị với bà mối Từ Liên. Chỉ là một bà mối thôi mà, cớ sao lại may mắn đến vậy, nếu biết trước Đoàn thiếu gia thích bà mai, chúng ta liền giả dạng bà mai đến gặp hắn, không chừng đã được làm thiếu phu nhân của Đoàn phủ rồi. Thật là không công bằng a.Mà lúc này trong nhà Từ Bá, Từ Liên đang mặc hỉ phục bên ngoài, bên trong là y phục dạ hành, nàng không điểm trang son phấn mà chỉ đội lên mão phượng rồi dùng một chiếc khăn lụa mỏng màu đỏ trùm lên đầu. Đội ngũ đón dâu đã đến chờ trước cổng nhà từ rất sớm, Đoàn Phi một thân hỉ phục đỏ càng tăng thêm vài phần tuấn tú bất phàm, hắn cưỡi trên lưng ngựa được buộc tú cầu đỏ tươi.Đoàn Phi nhảy xuống ngựa bước vào nhà, cung kính cúi đầu trước Từ Bá đang dắt tay tân nương từ cửa phòng bước ra. Vì không có bà mối nên Đoàn Phi trực tiếp đưa tay đón lấy tay Từ Liên dìu nàng lên kiệu. Đợi đến lúc kiệu được nâng lên, Từ Liên kéo xuống khăn voan vén lên rèm cửa sổ quay mặt nhìn vào nhà lần cuối. Nàng mỉm cười với cha và hai đệ muội một cái rồi thả rèm xuống lấy khăn đỏ đội lại lên đầu, nếu còn nhìn thêm nữa sợ rằng sẽ nhìn thấy ba người thân yêu kia nước mắt đầy mặt. Tình cảnh này đối với Từ Liên giống như một nhân vật nào đó trong bộ phim truyền hình cổ trang mà mình là vai chính, bất quá đời này cũng đã được một lần mặc qua hỉ phục, ngồi lên kiệu cưới, thứ mà kiếp trước nàng có muốn cũng không thể làm được.Từ Liên nhếch mép cười tự giễu, cảm giác thật không tệ.Đến Đoàn phủ thì kiệu ngừng lại, lễ thành thân chính thức bắt đầu. Tân lang bước xuống ngựa đi đến chuẩn bị đá cửa kiệu. Từ Liên ở bên trong kiệu chỉ có thể nghe thấy phía bên ngoài một hồi huyên náo, tiếng tung hô la ó rất nhiệt tình."Đoàn thiếu gia đá mạnh vào, đá mạnh vào, mau đá cửa kiệu a.""Ngươi mà đá nhẹ là sau này sợ thê tử lắm đấy nha.""Đoàn thiếu gia chắc chắn cũng yêu thương thê tử giống như Đoàn lão gia, không đành lòng đá mạnh đâu, ha ha ha..."Nghe những lời này Từ Liên nhịn không được mà lắc đầu mỉm cười, thật sự có thể làm phu thê cả đời trong khi không có tình cảm, như vậy được sao? Chỉ vì một hành động đá vào cửa kiệu mà có thể quyết định ai là người có tiếng nói lớn trong nhà, đúng là lạc hậu quá rồi. Cho dù ngươi có đá nát cửa kiệu, lão nương cũng không vì thế mà nhượng bộ ngươi.Đoàn Phi ở bên ngoài đang cười híp mắt đi đến trước kiệu hoa, hắn cực kỳ vui vẻ với cuộc hôn sự này, sau cái ngày hôn được lên má mỹ nhân, hắn đã dứt khoát về nhà chuẩn bị chu đáo để nhanh chóng được thành thân, nếu không mau mau rước nàng về sợ rằng đêm dài lắm mộng, mỹ nhân đẹp như vậy lại đáng yêu, chắc chắn sẽ có nhiều người nhòm ngó, cho nên phải gấp rút thành thân. Cho nên hắn yêu thích nương tử như thế thì làm sao nỡ lòng đá mạnh vào cửa kiệu chứ. Đá nhẹ thôi nếu không lại làm nương tử giật mình, như vậy sao mà được, sẽ đau lòng nha.Cho dù việc thành thân có chút vội vã, nhưng Đoàn phủ lại chuẩn bị cho hôn sự này vô cùng tỉ mỉ và chu đáo, không chỉ mời rất nhiều người trong Hoàng Mai trấn đến dự, mà còn có huyện lệnh đại nhân của trấn Hoàng Mai, rồi đãi tiệc cũng rất lớn, đến cáo thị về hôn sự cũng được đoan chính dán trên bản thông cáo trước cửa huyện đường, còn có ấn quan đóng dấu. Đây chính là chuyện chưa từng có bao giờ. Thật sự là long trọng, đó cũng là vì Đoàn Phi không muốn bất cứ ai khinh thường Từ gia, và xem thường xuất thân của thê tử hắn.Từ Liên thì không hề nghĩ đến những thứ này, nàng đang chờ đợi cơ hội chạy trốn khỏi nam nhân phiền phức này.Sau khi đá kiệu hoa, vốn dĩ người cõng tân nương đi qua cửa lớn phải là hỉ nương, nhưng Đoàn Phi lại không muốn như vậy, sau khi đá nhẹ cửa kiệu, hắn bước đến trước rèm đỏ, giọng dịu dàng nói với tân nương đang ngồi bên trong kiệu.“Nương tử xin vén rèm, tướng công sẽ đưa nàng vào linh đường.”Từ Liên im lặng, gương mặt đang bị khăn voan che lại không nhìn ra biểu tình, nên cũng không sợ bị người khác nhìn ra cái gì, nàng thật sự muốn tung chân đá cho hắn một phát, là hỉ nương cõng người tại sao cái tên này lại muốn cõng nàng rồi?Đoàn Phi đợi hồi lâu không thấy tân nương vén rèm, hắn rất nhanh trực tiếp sóc rèm lên bế luôn tân nương tử của mình lên, rồi bước nhanh về phía cửa lớn, ung dung bước qua chậu than hồng, đi vào sảnh chính.Từ Liên toàn thân giãy giụa muốn xuống lại nghe Đoàn Phi nói khẽ vào tai.“Nương tử ngoan của ta, nàng còn động nữa tướng công sẽ ôm chặt hơn đó nha, nếu như lỡ bị ngã sẽ không may mắn đâu, mà không chừng ta lại đè lên người nàng, đông người nhìn như thế sẽ cực kỳ mất mặt.”Lời này vừa nói ra Từ Liên tức khắc cứng người bất vi sở động, nếu làm rộn ở đây thì rắc rối lắm, thế là nàng mặc cho Đoàn thiếu gia bế mình vào linh đường, trong lòng thầm mắng, được lắm thử xem ngươi đắc ý được bao lâu.Sau khi bái đường xong, tân nương được đưa vào tân phòng chờ tân lang tiếp khách xong sẽ quay về động phòng.