Chương 12 - Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé?

Sau bữa ăn, cả bốn người đều ngồi trầm mặc khi nghe xong câu chuyện tình lâm ly bi đát của Từ Bá, riêng Từ Liên lại rõ hơn ai hết cái câu duyên khởi tức diệt duyên sinh vĩ không. Nàng cũng từng yêu đến sâu tận trong lòng, thật tâm thật dạ, rốt cuộc cũng bị ruồng bỏ, cái gì là lưỡng tình tương duyệt bên nhau không rời, đối với Từ Liên đã không còn tồn tại nữa rồi, bất quá cùng Vĩnh Tiểu Tuyết là đồng bệnh tương liên. Trong tình trường, đau khổ nhiều nhất vẫn là nữ nhân phải chịu. Trên đời làm gì có ai nguyện ý vì người mình yêu mà đồng cam cộng khổ, vì người mình yêu mà chết không từ nan, tất cả những cái đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình hay phim truyền hình nhiều tập. Nhân duyên tình cảm hiện tại đối với Từ Liên đã chết từ cái ngày nàng bị vùi sâu dưới lớp đất lở trên núi kia. Trần Khả Liên đã chết, hiện tại chỉ có Từ Liên mà thôi. Xem như tất cả chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi nàng từ nay sẽ sống một cuộc đời mới bên gia đình nhỏ đáng yêu này, như thế thật sự tốt quá rồi, không còn mơ mộng gì thêm nữa. Nói chung liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ đều không có gì tốt, chỉ có thể là đau khổ mà thôi.Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Liên cầm nén bạc mà Từ Bá đưa cho đi ra thị trấn mua một ít gia vị cùng bột mì, thêm rau củ quả và thịt heo. Nàng ở thế giới bên kia có biết làm vài loại bánh đơn giản, có thể khi làm xong, cho cha cùng đệ muội ăn thử trước, nếu được sẽ làm nhiều thêm mang đến Vĩnh Hương Lâu nhờ ma ma ở đó bán hộ.Khi từ chợ trở về, chưa đến cửa nhà Từ Liên đã bị hàng xóm nhìn chằm chằm, còn chỉ tay xầm xì nói gì đó, nàng khó hiểu nghĩ thầm, chẳng lẻ trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi, bước chân Từ Liên càng nhanh, vừa vào cửa nhà đã thấy ba bốn gia nhân đứng ngoài sân, trên tay mỗi người ôm khay đồ vật được chùm khăn một màu đỏ chói mắt, đây là... “sính lễ!”Đám gia nhân thấy Từ Liên đi vào liền cúi thấp đầu, Từ Bá đứng trong nhà vừa thấy nàng, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng ngay sau đó ông cười nói: “A Liên, về rồi à.”A Thiết từ trong nhà chạy ra, nắm lấy tay nàng. “A tỷ, có chuyện rồi.”Từ Liên không nói gì, đi vào nhà bếp đặt đồ xuống, sau đó quay trở ra, nàng bước vào cửa chính liền nhìn thấy Đoàn Phi đang ngồi giữa nhà ung dung uống trà. Hắn nhìn thấy Từ Liên hai mắt liền sáng như sao đêm, miệng nở nụ cười, tâm tình mạc danh kỳ diệu hưng trí một lòng nở hoa, nở gan nở ruột, tiểu nội tử của hắn mặc dù không phấn son vẫn như hoa như ngọc, xinh đẹp tuyệt sắc hơn tất cả các cô nương xuân sắc nhất ở Hoàng Mai trấn này nha.Đoàn Phi đặt chén trà lên bàn, đứng dậy bước đến trước mặt Từ Liên, “Từ cô nương, đã lâu không gặp… À, phải gọi là bà mối của ta mới đúng, nhưng mà nàng đã hứa sẽ tìm thê tử thiên hạ vô song xinh đẹp như ngọc cho bổn thiếu gia, hiện tại đã qua một tháng lại không thấy Từ cô nương đến Đoàn phủ báo tin lành, nên Đoàn Phi hôm nay đến đây mạo muội hỏi Từ cô nương về chuyện mai mối, chẳng hay đã có vị cô nương nào được chọn hay chưa?”Cái gì mà bà mối của ngươi, bà mối là để se duyên cho tất cả các cô nương các hán tử chưa lập gia đình, chứ có phải để dành riêng cho một mình Đoàn thiếu gia ngươi đâu chứ. 

Từ Liên quay ngang mặt không nhìn thẳng vào Đoàn Phi, nàng lạnh lùng nói: “Vẫn chưa.”“Chưa!” Đoàn Phi nhíu mày ra vẻ ngạc nhiên, hắn nghiêng đầu hướng Từ Liên, cố ý cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.“Từ cô nương, nàng muốn Đoàn Phi phải đợi đến bao giờ?”Từ Liên ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Đoàn thiếu gia, ta chưa từng hứa gì với ngươi, thật ra lúc đó… Chỉ muốn ăn một bữa thật ngon không có ý định đến làm mai mối, không ngờ ngươi lại cho mời ta vào thư phòng nhờ vã chuyện chung thân… Từ Liên bất tài vô dụng, không tìm được người có đủ điều kiện như Đoàn thiếu gia mong muốn, xin ngươi hãy đi tìm bà mối khác.”Đoàn Phi nhướng mày ung dung đi một vòng quanh người nàng, rồi mỉm cười.“Từ cô nương, nàng không thể nói không tìm được rồi đơn giản muốn ta đi tìm bà mối khác một cách dễ dàng như vậy được... Một tháng qua, bổn thiếu gia đã mất ăn mất ngủ mà chờ đợi thê tử tương lai của mình, còn chuẩn bị đầy đủ cả sính lễ, chỉ cần có người liền sẽ thành thân… Hiện tại nàng lại nói tìm không có, sính lễ này ta biết làm sao đây? Còn sự hao tâm lao lực ngày đêm mong chờ của ta thì sao đây? ”“Vậy ngươi muốn thế nào?” Từ Liên hỏi.“Tất nhiên là muốn thê tử rồi, bất quá không có ai thì, Từ Liên nàng sẽ thế vào đó vậy.”“Đoàn thiếu gia, cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy! Ta thấy ngươi mong thê tử quá nên đầu óc có vấn đề rồi, Từ Liên chỉ là bà mối. Nếu tất cả các bà mối trong thiên hạ làm mối không xong đều phải lấy thân thế vào, thì trên đời này còn ai dám làm mai mối nữa đây? Giả sử bà mối là người đã thành thân có gia đình, chẳng lẽ ngươi lại muốn dùng gậy đánh uyên ương, đi lấy vợ người ta thế vào làm thê tử mình à?”Đoàn Phi bật cười, thật sự thích thú vô cùng khi nghe những lời này của Từ Liên, đúng là một đóa hoa sen có gai mọc quanh thân nha, bất quá hắn rất thích một người vừa có cá tính mạnh mẽ lại quật cường như nàng, vừa xinh đẹp thông minh, vừa không dễ trấn áp trước quyền thế.Đoàn Phi bước đến bàn tự rót chén trà rồi uống cạn, nhìn Từ Bá đứng một bên đầu cúi xuống không dám nhìn mình, còn Từ Liên thì vẫn thong thả ung dung như chuyện không liên quan gì đến nàng, hắn lắc đầu rồi mỉm cười.“Nói cũng đúng, nhưng mà theo ta biết, Từ cô nương vẫn chưa thành thân, cho nên có thể thay thế… Còn nếu không muốn cùng Đoàn Phi kết làm phu thê… Thì phải bồi thường nha.”“Bồi thường thế nào? Nhưng ta đâu có nhận gì của ngươi?” Từ Liên hỏi.Hắn đưa tay lên gãy gãy cầm, “Nàng đã nhận lời mai mối rồi còn gì, lời nói nghìn vàng đó nha. Bất quá rất đơn giản, ta trả nàng năm trăm lượng vàng công mai mối, mai mối không thành cũng không sao, đền bù sính lễ và những tháng ngày bổn thiếu gia mòn mỏi đợi chờ, tính tất cả số bạc phải bồi thường là… Năm trăm lượng vàng.”Từ Liên cùng Từ Bá bốn mắt nhìn nhau, Từ Bá bước nhanh đến trước mặt Đoàn Phi, kéo lấy tay áo hắn năn nỉ.“Đoàn thiếu gia, một lương bạc nhà ta còn không có huống chi là năm trăm lượng vàng. Đoàn thiếu gia đại nhân đại lương xin bỏ qua cho Từ Liên nhà ta, Đoàn thiếu gia… Xin ngài...”Từ Liên nắm tay Từ Bá kéo về, bước lên đứng trước mặt Đoàn Phi, “Đúng là ngang ngược thật, ta nào có hứa hẹn gì với ngươi chứ, bất quá ta không tìm được liền có bà mối khác giúp ngươi, ngươi muốn bồi thường rõ ràng là muốn làm khó người khác.”“Là vì không thấy nàng đến Đoàn phủ nói một lời cho thỏa đáng, lại để ta đích thân đến đây, tất nhiên đã đến đây liền mang theo sính lễ… Ta không nhiều lời nữa, sính lễ để lại đây, nếu mười ngày sau không có bạc, Đoàn Phi này liền đến Từ gia rước tân nương về động phòng.”Vừa nói hắn vừa dùng tay nâng cầm Từ Liên, rất nhanh hôn một cái lên môi nàng, lướt qua rất nhẹ nhưng cảm giác rất mềm mại rất ngọt ngào làm say lòng người, trong phúc chốt trái tim Đoàn Phi đập loạn nhịp. Từ Liên bị bất ngờ tròn mắt ngây người, sau đó liền vung tay đẩy hắn ra. Đoàn Phi liếm môi một cái, tiểu nội tử của hắn lúc tức giận càng đẹp đến mê người a.Chiếm tiện nghi của cô nương nhà người ta xong hắn mỉm cười đắc ý liền quay người ra hiệu cho gia nhân cùng rời đi. Từ Bá vẫn còn trong kinh ngạc khi nhìn thấy nữ nhi nhà mình vừa bị người ta khi dễ, ông bước lên nắm tay Từ Liên, giọng nghèn nghẹn.“Lỗi là do ta mà ra, nếu ta không kêu con đến Đoàn phủ thì đâu xảy ra sự tình thế này.”Từ Liên gương mặt đã rất nóng từ nãy đến giờ vì tức giận, hiện tại nghe những lời của Từ bá, lửa giận trong lòng ít nhiều tan đi, nàng nhìn người cha thân hình gầy gò cùng hai đệ muội đang rươm rướm nước mắt mà đau lòng thở dài, an ủi.“Chúng ta sẽ tìm cách mà, không sao đâu, mọi người đừng quá lo.”