Chương 1 - Bà Mẹ Chồng Nực Cười

BÀ MẸ CHỒNG NỰC CƯỜI

 

Tác giả: Tiêu Xuất Tiêu Oán

 

Anh trai của chồng tôi sắp cưới, nhà gái yêu cầu bảy trăm triệu tiền sính lễ, mẹ chồng liền nhắm tới khoản tiền thưởng cuối năm của tôi và chồng.

 

Chồng tôi nhún vai thờ ơ nói: "Tụi con không có tiền."

"Mẹ đã giúp hai đứa trông con suốt hai năm, nếu thuê bảo mẫu cũng không rẻ thế này đâu. Nếu không cho mẹ tiền, mẹ sẽ về quê ngay bây giờ!"

Chồng tôi cười lạnh: "Mỗi tháng chúng con đều đưa mẹ hai mươi lăm triệu, tiền ăn uống điện nước thì tính riêng, tụi con cũng trả hết, mẹ vừa không phải bỏ ra một đồng cắc nào vừa không phải nấu nướng, chỉ cần đón con con ở trường mẫu giáo trong khu là xong chuyện. Nếu mẹ thấy ấm ức, vậy thì dọn khỏi nhà tụi con đi."

 

1

 

Anh trai của chồng lớn hơn chồng tôi sáu tuổi, năm nay đã ba mươi sáu tuổi, từng hẹn hò qua không ít bạn gái. Có lần trước suýt cưới được rồi, vậy mà chẳng hiểu sao cô gái kia đột nhiên đổi ý, cắt đứt liên lạc.

 

Khó khăn lắm mới có người chịu lấy, lại là một cô đã ly hôn hai lần, vừa mở miệng đã đòi bảy trăm triệu tiền sính lễ.

Mẹ chồng sợ anh ấy ở vậy cả đời, không nói không rằng đồng ý ngay, vừa lo chuẩn bị đám cưới, vừa tìm cách gom tiền.

Thế là bà quay qua nhắm vào chúng tôi, từ lúc chồng tôi dứt khoát từ chối, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy chồng không chịu đưa tiền, mẹ chồng xụ mặt:

"Ý của con là ý của Tô Vân vợ con đó chứ gì? Mẹ biết tỏng, con vợ con nó chẳng phải loại tốt đẹp gì, lúc trước mẹ không nên đồng ý cho hai đứa lấy nhau mới phải."

 

"Thì mẹ đâu có đồng ý, là con nhất quyết cưới cô ấy mà, mẹ nhanh quên quá vậy?"

 

Mẹ chồng bị chồng tôi đáp trả thì nghẹn họng không nói được gì. Anh không buồn để ý, đi thẳng vào bếp, còn tôi thì ngồi bên cạnh đọc sách cùng con. Chồng tôi từ bếp bước ra, thấy mẹ vẫn đứng chặn ở cửa, liền cau mày:

 

"Mẹ đứng đó làm gì?"

 

"Tao chờ ba mày đến để ông ấy xem đứa con trai giỏi giang của mình vì bảy trăm triệu mà đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà như thế nào!"

 

"Không phải tự mẹ muốn đi sao?" Chồng tôi tháo tạp dề, vào phòng mẹ chồng lấy hành lý ra: "Để con đưa mẹ ra bến xe, trễ là hết chuyến đấy."

 

Nói là làm, anh bước ngay ra cửa, mặc mẹ chồng ở phía sau khóc lóc ầm ĩ: "Đồ bất hiếu! Tao nuôi mày lớn thế này, hết lòng vì con mày, vậy mà mày nỡ lòng đuổi tao đi! Được rồi, tao đi! Tao đi thì đừng mong tao quay lại, mày có van xin tao cũng không về đâu!"

 

2

 

Mẹ chồng tôi thật sự là một người kỳ lạ. Vợ chồng tôi kết hôn được năm năm, ba năm trước sinh con. Vì công việc bận rộn, chồng tôi không thể ở nhà chăm sóc tôi, nên định thuê bảo mẫu sau sinh.

 

Không biết mẹ chồng nghe tin từ đâu, hôm sau đã tay xách nách mang đến nhà, bảo sẽ chăm tôi ở cữ, không cần lãng phí tiền bạc. Nhưng bà lười biếng, kén cá chọn canh, con khóc thì gọi tôi, cơm nước cũng không nấu.

Cái tháng ở cữ ấy tôi không những phải tự lo cho mình và con, mà còn phải nấu ăn cho cả bà ta. Chồng tôi biết chuyện, liền cãi nhau một trận lớn với mẹ mình. Mặc bà phản đối, anh vẫn quyết định thuê bảo mẫu.

Từ đó, mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng cũng bắt đầu. Bà thường xuyên kiếm chuyện, nhiều lần cố tình gây chia rẽ giữa tôi và chồng.

 

May mắn là chồng tôi hiểu rõ con người bà ta nên lần nào cũng đứng về phía tôi, điều này khiến tôi an tâm phần nào.

 

Tiễn mẹ chồng ra về, tôi lo lắng hỏi chồng: "Nhỡ bà nhất quyết bắt anh đưa tiền thì sao?"

"Không có hay có cũng chẳng đưa! Những năm qua chúng ta đã làm quá đủ rồi, không thẹn với lương tâm."

 

Nghe vậy, tôi gật đầu hài lòng: "Sau này chúng ta sống với nhau, chỉ ba người thôi."

Chồng ôm tôi vào lòng, không nói thêm gì nữa.

 

3

 

Mẹ chồng tôi có hai người con trai, người xưa thường có câu "thương con út", nhưng trong mắt mẹ chồng, chỉ có con cả của bà là quan trọng.

Lúc tôi mới về làm dâu, ba câu bà nói thì hết hai câu nhắc về anh chồng:

 

“Con trai lớn nhà mẹ từ bé đã hiểu chuyện, mới năm tuổi đã biết nấu ăn, lớn hơn chút thì đảm nhận hết việc nhà.”