Chương 1 - Ba Lê Màu Hồng Đào
[FULL] Ba Lê Màu Hồng Đào
Tác giả: Bé Macchiato
Đề cử + Raw: Yêu Phi Họa Quốc
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Tôi vốn mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh, nhưng người yêu tôi lại như sài lang hổ đói. Hắn chỉ say mê vẻ đẹp mềm mại của tôi khi tôi múa ba lê.
Cuối cùng, tôi đã chết trong lúc làm chuyện ấy. Hắn đã dùng tiền để chôn vùi sự thật, một mạng người cứ thế mà biến mất không một tiếng động.
Sống lại một đời, một ông trùm cho tôi chỗ dựa. Anh ra lệnh cho người yêu cũ của tôi, người có chiều cao một mét tám phải nhồi nhét người vào bộ đồ ba lê , vụng về nhảy múa trước mặt chúng tôi.
"Chú nhỏ, cháu không biết nhảy, cháu phải nhảy đến bao giờ mới được chứ..."
"Nhảy đến chết mới thôi."
1
Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang bị đè trên bàn trang điểm.
Trước mặt là tấm gương lớn, trong gương là tôi với lông vũ trắng muốt cài trên tóc, chân mang giày múa ba lê, dây buộc đan lấy nhau, quấn trên đôi chân mảnh khảnh của tôi.
Sau lưng là thân hình cao lớn của Thẩm Thịnh, chênh lệch chiều cao khiến tôi cảm thấy ngột ngạt đến nghẹt thở.
"Đào Đào, phụ nữ xinh đẹp nên là món đồ chơi của người giàu, hiểu không?"
Hắn xé nát bộ đồ ba lê bó sát trên người tôi, hoàn toàn không màng đến căn bệnh tim bẩm sinh của tôi.
Kiếp trước, tôi đã chết trong cuộc vui thô bạo này.
Nghĩ đến điều đó, tôi dồn hết sức lực đẩy hắn ra và chạy thật nhanh. Những cây cọ trang điểm vương vãi khắp sàn, phấn má và phấn phủ bay tứ tung.
Hắn vẫn ngồi ung dung trên ghế sofa với vẻ cao ngạo thường thấy, hắn cười chế giễu: "Đây là khu biệt thự sâu trong núi, cách thành phố cả trăm cây số, em nghĩ em có thể trốn thoát được sao?"
Mặt tôi tái nhợt.
Thẩm Thịnh thấy bước chân tôi chậm lại, thở dài: "Đào Đào, tôi rất thích em. Chỉ cần em ngoan ngoãn, nhà họ Thẩm sẽ cân nhắc chuyện cưới em vào cửa."
Không.
Đối diện với người yêu giàu có này, giờ đây trong lòng tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Cắn chặt răng, tôi chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự. Thẩm Thịnh không ngăn cản, có vẻ như hắn đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi.
Bỗng nhiên trời đổ mưa.
Trong lúc lảo đảo, tôi suýt nữa đâm vào một chiếc xe.
Cửa xe mở ra.
Người đàn ông trong xe có gương mặt giống Thẩm Thịnh đến bảy phần, khoảng ba mươi tuổi, đeo một chuỗi tràng hạt trầm hương trên tay, ánh mắt lạnh lùng và thâm thúy.
Tôi đã từng thấy ảnh của anh trên mạng.
Thẩm Tư Lễ, chú nhỏ của Thẩm Thịnh, một Phật tử tu tâm dưỡng tính nổi tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh, chắc hẳn rất có đạo đức.
Ban đầu, tôi định sẽ chạy trốn một mình nhưng tôi nhanh chóng thay đổi ý định.
Mưa ngày càng lớn, tôi nắm lấy gấu quần của anh, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết: "Chú Thẩm, cứu cháu với."
Trợ lý của anh chế giễu: "Loại phụ nữ như cô, tổng giám đốc Thẩm đã gặp không biết bao nhiêu người rồi."
Thẩm Tư Lễ nhíu mày, cho rằng đây chỉ là một lần dụ dỗ được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, khi ánh mắt anh vô tình lướt qua những vết thương trên người tôi thì thay đổi sắc mặt.
Anh cởi chiếc áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi, rồi đưa tôi về biệt thự của mình, giống như đang nhặt một con mèo hoang bị thương về.
Những ngón tay tôi cuối cùng cũng buông lỏng.
Những vết thương đó không phải do Thẩm Thịnh gây ra, mà là do tôi tự ngã, nhưng Thẩm Tư Lễ rõ ràng đã hiểu lầm, tôi cũng không định giải thích.
Biệt thự của Thẩm Tư Lễ lớn và trống trải hơn biệt thự của Thẩm Thịnh.
Trên tường treo những bức tranh trang trí hình rắn, biểu tượng của quyền lực, cho thấy người sống ở đây là kẻ nắm giữ vận mệnh của biết bao người.
Bỗng, tim tôi thắt lại như bị ai bóp lấy.
Tôi dựa vào cánh cửa, khó nhọc thở dốc: "Xin hỏi, có thuốc tim không..."
Vì chạy quá nhanh nên tôi đã quên mang theo thuốc.
Trợ lý vội vàng mang hộp thuốc đến.
Thẩm Tư Lễ bình tĩnh đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, nâng cằm tôi lên và đưa thuốc vào miệng.
Tôi gắng sức nuốt thuốc, yếu ớt dựa vào ngực anh, cơn đau dần dịu đi.