Chương 1 - Ba Hào Đã Đi Đâu
“Ba hào rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
“Trời ơi, tan ca nhanh lên đi!” — cô thực tập sinh ngồi trong góc suốt buổi chỉ lo chơi game bỗng nhiên mở miệng.
“Ba hào đó là em xóa đấy, em thấy con số đó không thẳng hàng với dòng trên, em bị ám ảnh cưỡng chế, nhìn khó chịu quá nên xóa luôn rồi.”
“Vì cô thấy khó chịu, mà mười hai người tụi tôi phải thức trắng ba đêm liên tục?”
“Người ta chỉ tò mò thôi mà, nghe nói dân tài vụ không sợ mất ba vạn, chỉ sợ mất ba hào, em muốn xem có đúng không.”
Cô thực tập sinh mới tới chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ:
“Thôi được rồi, không đùa nữa!”
Vừa nói cô ta vừa móc từ trong túi ra một đồng xu ném xuống dưới chân tôi:
“Nè, đền chị một tệ, khỏi cần thối lại!”
“Lũ ch ó săn tư bản, vì ba hào mà bắt tụi 00 tụi em làm thêm giờ, đúng là cạn lời!”
Nói xong, cô ta đeo ba lô lên định đi.
“Đứng lại.”
Tôi nhặt đồng xu lên, mặt không biểu cảm chắn trước cửa, tiện tay khóa trái cửa lại.
“Cô định làm gì? Vì ba hào mà định giam người trái phép à?”
“Tôi không thiếu một tệ này, nhưng trại giam đang thiếu loại như cô ngồi máy may.”
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Tống Mật thu lại được một chút, nhưng không nhiều.
“Chị bị thần kinh à? Xã hội pháp trị đấy, em chỉ xóa một con số, chứ có ăn cắp tiền công ty đâu.”
Tôi cười khẩy.
“Ồ? Cô cũng biết là xã hội pháp trị hả?!”
“Cô gọi cái này là xóa một con số?”
“Cô cố ý sửa đổi sổ sách kế toán, khởi điểm là năm năm tù.”
“Cô xóa đi chính là chỉ số cân đối sổ sách, khiến toàn bộ logic sổ sách cả năm bị sụp đổ.”
“Một khi cơ quan thuế vào kiểm tra, công ty sẽ phải đối mặt với khoản phạt khổng lồ và hạ cấp tín dụng.”
“Cái này gọi là hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.”
Tống Mật hừ một tiếng.
Cô ta mở WeChat, ấn giữ nút ghi âm.
Giọng điệu ngọt đến phát ngấy:
“Trương tổng, anh mau tới đây đi~”
“Giám đốc Vương không cho em về, còn mắng em nữa.”
“Nói là muốn đưa em vào tù, em sợ lắm luôn~”
Gửi xong tin nhắn thoại, cô ta ném điện thoại lên bàn, khoanh tay nhìn tôi.
“Giờ em lại không đi nữa đấy, chờ Trương tổng đến, xem chị tính sao.”
“Bà già, còn muốn dùng pháp luật dọa người ta.”
Tôi mặc kệ cô ta, quay người nói với các tổ viên phía sau — những người đã sắp sụp đổ hoàn toàn:
“Tất cả dừng lại. Lưu lại dữ liệu hiện có, không ai được phép đụng vào máy tính nữa.”
Chưa đầy mấy phút, cửa văn phòng bị đập mạnh.
“Mở cửa! Các người làm cái quái gì vậy!”
Tôi mở khóa.
Trương Kiến Quốc sải bước xông vào.
Nhắm thẳng vào tôi mà mắng xối xả:
“Vương Việt! Cô muốn tạo phản à?”
“Nhìn xem cái nơi này giống trại tị nạn ấy, còn nhốt cả Tiểu Tống không cho về?”
“Công ty sắp gọi vốn rồi, mấy người như thế này mà để nhà đầu tư thấy thì ra cái thể thống gì?”
“Một đám phụ nữ, chẳng biết tự thu dọn cho gọn gàng.”
Tống Mật lập tức chạy lại trốn sau lưng Trương tổng.
Kéo tay áo ông ta đong đưa.
“Trương tổng, giám đốc vì chênh ba hào mà không cho em về.”
“Em đã nói là đền chị ấy một tệ rồi, mà chị ấy vẫn không chịu buông tha.”
Tôi hít sâu một hơi.
Gắng đè nén cơn thôi thúc muốn ném thẳng tập hồ sơ vào mặt ông ta.
Tôi xoay màn hình máy tính về phía ông ta.
Trên đó là giao diện cảnh báo của hệ thống thuế vụ.
“Trương tổng. Chuyện này không nhỏ.”
“Cô ta đã xóa chỉ số cân đối, khiến báo cáo tài chính cuối năm không thể tạo ra. Hệ thống đánh giá chúng ta có dấu hiệu che giấu thu nhập.”
“Nếu tối nay không tìm ra ba hào đó, việc kê khai thuế ngày mai sẽ xảy ra lỗi. Công ty sẽ phải đối mặt với kiểm tra thuế và khoản phạt cực lớn.”
“Thậm chí còn có khả năng bị đình chỉ hoạt động.”
“Đây là phạ/m pháp!”
Dù ông ta không chuyên môn.
Dù ông ta là kiểu đàn ông “ăn cơm mềm” chẳng biết gì về báo cáo tài chính.
Nhưng ít nhất, vì tiền chứ?
Vì cổ phần, cổ tức, vì những thứ ông ta tiêu xài đó, chẳng lẽ ông ta không nên nhảy dựng lên sao?
Nhưng Trương Kiến Quốc chẳng buồn nhìn màn hình, sốt ruột ngắt lời tôi.
“Được rồi được rồi!”
“Chỉ có chút cộng trừ nhân chia mà thôi, cần gì phải thức ba đêm liền?”
“Tôi thấy là vấn đề nằm ở chính phòng tài vụ các cô!”
“Tôi không hiểu mấy thứ rối rắm của mấy cô, nhưng tôi hiểu kết quả.”
“Làm không xong một cái Excel, dung chứa không nổi một thực tập sinh, lại còn muốn làm to chuyện báo cảnh sát, Vương Việt, tầm của cô nhỏ quá rồi đấy.”
Cộng trừ nhân chia?
Dòng tiền hàng chục tỷ.
Hàng vạn mối quan hệ đối chiếu giữa các hạng mục.
Trong miệng ông ta chỉ là phép tính tiểu học.
Một luồng khí huyết dồn lên đầu tôi.