Chương 2 - Bà Chỉ Được Cái Danh Làm Mẹ

Bố tôi làm lãnh đạo ở một cơ quan nhỏ, lương không thấp, nhưng chiếc áo khoác ông mặc đã vá chằng vá đụp, có lẽ từ khi tôi còn bé. Tôi không nhớ lần cuối cùng ông mua quần áo mới cho mình là khi nào.

Đồng nghiệp của bố giờ đã tậu ô tô, đi làm trong những chiếc xe bóng loáng. Còn bố, ngày ngày vẫn cần mẫn với chiếc xe điện cũ kỹ, tiếng động cơ kêu rền như gợi nhắc về sự cũ kỹ của chính nó.

Trong khi đó, cậu tôi – người luôn miệng than nghèo kể khổ, thậm chí vay mượn từ bố mẹ tôi để "trang trải" – giờ đã mua được một căn nhà mới to đẹp với vài chiếc ô tô nằm gọn trong gara.

Dường như sự rộng rãi và hy sinh của gia đình tôi chỉ khiến người khác thoải mái hơn, còn chúng tôi thì mãi sống trong sự chắp vá và nhẫn nhịn.

Và giờ đây, mẹ lại cố thuyết phục tôi từ bỏ ước mơ vào đại học, để làm công nhân nhà máy, kiếm tiền cho cậu em họ chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng nghề.

Tôi nhìn bà, không biết mình nên cười hay khóc cho tình cảnh này. Mẹ luôn bảo tình thương của bà dành cho tôi là vô điều kiện, nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu: tình thương ấy chỉ dành cho những ai bà cảm thấy đáng để trao đi. Và tôi không nằm trong số đó.

Bốn năm trước, khi anh họ chuẩn bị lấy vợ mà chưa có nhà riêng, cậu mợ tìm đến mẹ tôi cầu xin giúp đỡ. Không chút do dự, mẹ quyết định chuyển quyền sở hữu căn nhà duy nhất của gia đình tôi cho anh ấy.

Vậy là ba người chúng tôi buộc phải chuyển vào sống trong một căn nhà cũ kỹ, bỏ hoang hơn mười năm.

Giờ đây, anh họ đã có nhà riêng ở thành phố, đứa con thứ ba của anh ấy vừa tròn một tháng. Nhưng không một ai trong gia đình họ nhắc đến chuyện trả lại căn nhà cho chúng tôi.

Mẹ nhẹ nhàng đút cho tôi một thìa cháo, kéo tôi trở về thực tại. Nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ, trong lòng tôi dâng lên một nụ cười mỉa mai. Đây có lẽ là lần thứ hai mẹ đối xử với tôi như thế này.

Lần đầu tiên là khi Vương Đình, cậu bạn hàng xóm, bị bắt gặp hút thuốc trong trường. Cậu ta sợ bị xử phạt nên đổ tội cho tôi. Thậm chí cậu ta quỳ xuống cầu xin mẹ tôi giúp đỡ.

Mẹ tôi chẳng cần suy nghĩ, chỉ nói: “Có gì đâu con, giúp Đình Đình đi. Chỉ cần viết một lá thư xin lỗi là xong. Đình Đình đã hứa rồi.”

Nhưng mẹ không hiểu rằng, việc nhận tội thay cho Vương Đình đã khiến tôi, từ một học sinh gương mẫu, bị dán nhãn "hư hỏng".

Tên tôi lần đầu tiên xuất hiện trong danh sách kỷ luật, thay vì danh sách khen thưởng. Trước hơn 3.000 học sinh, tôi phải đọc lời nhận tội không phải của mình, vừa đọc vừa khóc.

Và giờ đây, mẹ lại đang cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ cơ hội học đại học, để làm công nhân nhà máy kiếm tiền lo học phí cho người em họ chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng nghề.

Mẹ có phải bị mù và điếc có chọn lọc không? Mợ - người than không đủ tiền cho con trai học đại học – lại đang cầm chiếc điện thoại đời mới nhất, khoác túi LV đắt đỏ.

Mẹ vẫn tiếp tục rót vào tai tôi những lời đầy "lý lẽ": “Em họ con nhỏ hơn con, là chị thì phải lo cho em. Không học đại học thì đã sao? Con thấy đấy, bố mẹ không học đại học mà vẫn sống tốt, vẫn nuôi con lớn khôn.”

“Với lại, nếu em họ học hành tử tế, sau này có công việc tốt, chắc chắn sẽ nhớ ơn con. Hai đứa là chị em họ, chẳng lẽ không giúp đỡ nhau?”

“Mẹ chỉ có một người em trai, cậu con chỉ có một đứa con. Nếu không giúp họ thì ai giúp? Sau này, mẹ chết cũng không xấu hổ với ông bà dưới hoàng tuyền.”

Mẹ vừa nói vừa rơi nước mắt, như thể tôi mà không đồng ý thì chính là đứa con bất hiếu, vô nhân tính.

Tôi không nhịn được, bật cười thầm, rồi hỏi: “Mẹ ơi, vậy sao mẹ không đi làm nhà máy? Nếu mẹ kiếm tiền, không chỉ em họ được học đại học, mà con cũng có thể tiếp tục học.”

Câu hỏi của tôi khiến mẹ sững sờ, rõ ràng không hề lường trước. Khuôn mặt bà thoáng bối rối, như đang tìm một câu trả lời hợp lý, nhưng không thể.