Chương 3 - Áp Trại Phu Quân Của Ta Phản Công Rồi

Cố Nguyên Thừa hứng thú vuốt ve khuôn mặt ta: "Lần đầu gặp mặt, cha ngươi còn bảo ta là tiểu bạch kiểm."

Ta run giọng nói: "Ngươi biết mà, cha ta chưa từng đi học, nói ngươi là tiểu bạch kiểm tức là đang khen ngươi đấy."

"Khen ta thế nào?"

"Mặt như ngọc, tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường hoàng..."

Đầu ngón tay thô ráp của Cố Nguyên Thừa vuốt ve môi ta, không rõ là vui hay giận: "Vậy theo lời ngươi nói, ta phải cảm ơn cha ngươi rồi?"

Ta vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ cần thả bọn ta đi là được. Ta hứa ta và cha ta sẽ đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa..."

Lời vừa dứt, sắc mặt Cố Nguyên Thừa đột nhiên thay đổi, tay nắm chặt cằm ta, giọng châm biếm: "Tống Uyển Nhân... Ngươi dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ tha cho ngươi và cha ngươi? Ngày đó khi ta quỳ trước mặt cha ngươi cầu xin, ngươi có từng mềm lòng dù chỉ một chút? Không hề, tất cả sự ân cần chăm sóc của ngươi những ngày qua đều chỉ là giả dối, ta chẳng qua chỉ là công cụ để ngươi cầu con mà thôi. Đùa giỡn ta trong lòng bàn tay, giờ lại nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao?"

Đầu ngón tay thô ráp của hắn bấu chặt làm cằm ta đau nhói, ta đỏ hoe mắt nhịn đau.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, không ngờ Cố Nguyên Thừa lại hận ta đến thế.

Khi hắn tiến gần, mùi máu tanh trên người càng nồng nặc hơn, dạ dày ta âm ỉ buồn nôn.

"Vậy điện hạ phải làm sao mới có thể tha cho cha ta?"

6

Cố Nguyên Thừa khẽ nhếch môi: "Ngươi giam cầm ta ở Uy Hổ sơn nhiều tháng, Đại tiểu thư còn cướp đi trong trắng của ta, làm nhục ta, đương nhiên phải trả lại. Có qua có lại mới là công bằng."

Ta không nhịn được ngước mắt nhìn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào.

Ta lập tức nhíu mày, những ngày đó ta thật lòng đối với hắn, sao lại nói là làm nhục?

Người này đúng là lòng lang dạ sói!

"Sao thế? Không muốn sao? Vậy thì cha ngươi..."

Ta vội vàng ngắt lời: "Ta muốn!"

Hắn khẽ nhếch môi: "Vậy thì tốt."

Cố Nguyên Thừa ngả người về phía sau nằm trên giường, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt trần trụi dừng lại trên môi ta.

Thành thân với hắn hơn hai tháng, tất nhiên ta đã biết một số thói quen của hắn. Hắn luôn tỏ ra thanh cao trước mặt người khác, nhưng lúc ở riêng lại rất phóng túng, đặc biệt là trên giường, càng thêm phần phóng đãng quyến rũ.

Nghĩ đến đây, mặt ta đỏ bừng, chậm rãi tiến lại gần.

Cố Nguyên Thừa không hề động đậy, hứng thú nhìn ta.

Môi hắn ấm áp, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Cố Nguyên Thừa không có ý định động đậy, ta đành kiên trì làm theo cách đã học được từ những ngày trước để lấy lòng hắn, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm.

Trong giây lát tiếp theo, nam nhân khẽ thở dài, một tay kéo ta vào lòng, môi răng quấn quýt.

Tay chân mềm nhũn mà dựa vào hắn, mặt nóng bừng, khi đầu ngón tay Cố Nguyên Thừa chạm đến thắt lưng, ta chợt tỉnh táo.

"Không muốn?"

Đầu ngón tay hắn dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, hạ mi mắt nhìn ta.

"Không muốn thì thôi. Suýt quên, cha ngươi đuổi ta đi, hẳn là có người khác rồi."

Cố Nguyên Thừa lùi lại chỉnh trang y phục, đáy mắt u ám, không thể nhìn rõ cảm xúc.

Ta kéo tay áo hắn: "Không phải vậy, phu quân..."

Hắn đột nhiên buông tay, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, lạnh giọng nói: "Ta tính là phu quân gì của ngươi? Ở Uy Hổ sơn hai tháng, chúng ta có bái đường thành thân đâu?"

Giọng Cố Nguyên Thừa lạnh lùng, cằm căng thẳng: "Sau này đừng gọi ta là phu quân nữa. Sẽ khiến cô cảm thấy mình là một nỗi nhục nhã, không nhịn được muốn giết ngươi."

Ta ngồi bệt xuống giường thở hổn hển, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn.

Lục Y vội vàng vào đỡ ta, đau lòng đỏ hoe mắt: "Sao tiểu thư không nói với cô gia chuyện có thai?"

Ta lắc đầu cười khổ.

Nếu Cố Nguyên Thừa là người bình thường thì thôi, đáng tiếc hắn lại là Thái tử, theo lời Triệu Phó tướng, hoàng gia hiếm con nối dõi, hắn là thiên tử tương lai, không thể thiếu tam cung lục viện, thê thiếp thành đàn.