Chương 4 - Áp Lực Từ Game Thủ Đến Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng vẻ mặt khi nãy của anh, rõ ràng là không vui mà.

“……”

Tôi không thích vòng vo hay phải đoán mò.

Nó khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi.

Tự dưng, mong đợi với bữa ăn này giảm đi khá nhiều.

Trì Diễn An nhận ra tâm trạng tôi thay đổi, chân thành xin lỗi.

“Xin lỗi nhé, hôm nay đúng là có vài chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng anh, anh không nên mang cảm xúc tiêu cực đến trước mặt em.”

Tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trì Diễn An nhìn tôi, khẽ cong môi cười.

“Không có gì nghiêm trọng đâu, giải quyết xong rồi.”

“……”

Tôi ghét cái kiểu nói nửa chừng, giấu giấu giếm giếm như thế này.

Chống tay lên cằm, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không muốn nói thì thôi vậy, hứ.

“Xin lỗi, anh làm em không vui sao?”

Tôi liếc sang: “Có một chút.”

Gương mặt Trì Diễn An thoáng căng thẳng.

Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói được một câu: “Anh xin lỗi.”

“……”

Tôi lập tức thấy bữa ăn này thật nhạt nhẽo vô cùng.

Đến cả Trì Diễn An cũng bắt đầu khiến tôi thấy… nhạt nhẽo.

Lúc nhắn tin với tôi trên WeChat rõ ràng không như vậy.

Khi ấy anh như làn gió xuân nói chuyện lịch thiệp, chừng mực mà không thiếu phần ấm áp.

Sao vừa gặp mặt đã thành ra thế này…

Thật kỳ lạ.

Không khí bỗng trở nên yên lặng và có phần ngượng ngùng.

Tôi cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến ánh mắt tự ti và nhạy cảm thoáng qua trên mặt Trì Diễn An.

Lúc này, mấy tin nhắn trong nhóm “Căn cứ địa” đổ tới dồn dập.

Top rank mất cả gái: 【Lại chặn tôi nữa rồi!】

【Hạ Minh Thư sao cậu lại như vậy chứ!】

5

Cái tên này…

Tôi lướt ngược lên xem.

À, là nick phụ của Kỳ Hạ – cái nick “xạ thủ 187 năng động” đó.

Tôi nhắn lại: 【Sao đổi tên rồi?】

Làm tôi không nhận ra là ai luôn.

Top rank mất cả gái: 【Đau quá tỉnh ngộ, tự nhắc nhở bản thân.】

【Vậy là cậu đang ăn với Trì Diễn An thật à?】

【Hai người nắm tay chưa, ôm chưa, hôn chưa?】

【Thanh mai trúc mã cuối cùng vẫn thua kém người từ trên trời rơi xuống sao?】

【Cậu ta có đẹp trai bằng tôi không, chơi game giỏi bằng tôi không, cơ ngực có to bằng tôi không? Cậu không thích kiểu “nam mommy” à?】

Tôi nhịn hết nổi: 【Ít ra anh ấy chưa từng nhảy lùi ba mét để từ chối tôi.】

Đầu dây bên kia lập tức im bặt.

Ngay lúc tôi nghĩ cuối cùng Kỳ Hạ cũng chịu im rồi, thì…

Một số lạ gọi đến.

Tôi nhìn Trì Diễn An: “Tôi nghe điện thoại chút nhé.”

Anh gật đầu: “Ừ, được.”

Tôi đứng dậy, đi ra xa một chút.

“Kỳ Hạ?”

Trong ống nghe vang lên tiếng lầm bầm: “Đồ nhỏ mọn, đúng là thù dai.”

“Hả?”

Anh ta lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Trước đây tôi không hiểu chuyện, đầu óc ngu ngơ, giờ tôi hối hận lắm, cực kỳ hối hận luôn!”

“Cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”

“Tôi sẽ chờ cậu chia tay Trì Diễn An.”

“Tôi sẽ cố gắng nhịn, không giật người giữa đường đâu…”

“Nhưng tôi vẫn phải nói, Hạ Minh Thư, cậu và Trì Diễn An không hợp nhau, anh ta không xứng với cậu. Tình cảm thì phải môn đăng hộ đối, giống như hai ta vậy…”

Tôi bắt đầu đau đầu, cắt ngang luôn:

“Năm tôi mười tám tuổi, tôi nói tôi thích cậu, cậu nhảy xa ba mét rồi thề độc trên trời rằng thà yêu chó còn hơn yêu tôi, cậu quên rồi à?”

Kỳ Hạ bỗng im lặng.

Một lúc sau, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng… ấm nước sôi?

Tôi hơi bất lực, nhưng cũng giải thích một câu.

“Tôi và Trì Diễn An chưa ở bên nhau, hôm nay chỉ đi ăn một bữa cơm thôi.”

Nói xong, không để anh ta tiếp tục lảm nhảm, tôi cúp máy luôn.

Khi tôi quay lại chỗ ngồi, nhân viên đã dọn đồ ăn lên bàn.

“Chúc anh chị dùng bữa ngon miệng.”

Tôi gật đầu cảm ơn.

Lúc ăn, Trì Diễn An chủ động bắt chuyện.

Dần dần, không khí cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.

Đang ăn được một nửa, tôi đứng dậy đi vệ sinh.

Khi quay lại, thấy Trì Diễn An đang gọi phục vụ để thanh toán.

“Thưa anh, khi đặt bàn cô Hạ đã thanh toán rồi ạ.”

Trì Diễn An rút điện thoại lại, nhẹ gật đầu, rồi quay về chỗ ngồi.

Tôi nhìn bóng lưng anh, chợt như hiểu ra sự gượng gạo và lúng túng của anh hôm nay đến từ đâu.

Tự ti và nhạy cảm.

Nhưng tôi xưa nay… không bao giờ muốn phải chịu thiệt thòi vì ai cả.

Tôi không thể vì chiều lòng ai đó mà phải đi ăn mấy quán vỉa hè.

Chợt nhớ lại lời Kỳ Hạ nói — “môn đăng hộ đối”.

Tôi khẽ thở dài, giả vờ như chưa thấy gì hết.

Ăn xong, hai đứa tôi đi dạo loanh quanh, đến chiều thì quay về trường.

Vừa về đến ký túc xá, Hướng Du đã hớn hở chạy tới hỏi:

“Sao sao rồi?”

“Có hy vọng phát triển tiếp không?”

Tôi lắc đầu: “Không hợp lắm.”

Ban đầu, cái khí chất “an nhiên thoát tục”, dịu dàng tinh tế của Trì Diễn An thật sự thu hút tôi.

Nhưng khi tiếp xúc trực tiếp… anh ấy lại quá rụt rè.

“Thế còn Kỳ Hạ thì sao?”

Hướng Du chớp chớp mắt tinh quái.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)