Chương 1 - Áp Lực Từ Game Thủ Đến Tình Yêu
Anh Rừng hay “gánh team” của tôi bỗng nhiên dẫn theo một cô gái khác cùng chơi với tôi.
Thua thì chớ, còn gây áp lực cho tôi.
【Đi đường giữa ra gank đường biên đi, lính để tôi.】
【Có biết gây sát thương không vậy, đúng là thiên tài.】
【Góc trái trên có cái túi lộc màu xanh kéo không nổi.】
Tôi bị áp lực tới mức sắp suy sụp.
Vừa khóc như cái ấm đun nước, vừa đăng video chặn nick đi rừng lên hot trend.
Tối đó, nam diễn viên hạng A từng tuyên bố “đóng máy vào đoàn phim” bất ngờ xuất hiện ở phần bình luận, điên cuồng xin lỗi.
【Đồ trời đánh, tôi phải chém chết cái trợ lý chết tiệt dám lén dùng nick tôi đi cưa gái!】
【Người chơi với em không phải tôi thật đâu cục cưng ơi, anh làm sao nỡ gây áp lực cho em được chứ.】
【Em không biết thôi, thật ra anh luôn thầm thích em.】
【Người chơi xạ thủ 187 năng động là anh, đi rừng lạnh lùng vạn trận là anh, 92 điểm xếp hạng top đối kháng cũng là anh – tất cả đều là anh!】
Cư dân mạng cảm thán: 【Nhiều nhân cách như vậy, đúng là yêu thật rồi.】
Tôi: “???”
Hồi đó là ai thề sống thề chết nói thà yêu chó còn hơn yêu tôi vậy?
1
Tám giờ tối, tôi đang ở ký túc xá.
Khi lên game thì thấy Rừng gánh team đang trong đội, thế là tôi mời anh ta.
Anh ấy cũng đã lâu không chơi với tôi rồi, nói là bận.
Mà lạ thật, mấy người đi cặp giỏi tôi add gần đây cũng đều bận rộn hết.
Cậu em trai 187 năng động thì bận ôn thi.
Top đối kháng 1 cân 3 làm tôi thấy yên tâm thì bận đi công tác.
Ngay cả anh chàng đi rừng lạnh lùng mới add cũng bận làm việc.
Không ai dẫn tôi leo rank nữa.
Chờ khoảng hai phút, cặp đi rừng mới vào.
Tôi định bật mic hỏi dạo này anh bận gì.
Ai ngờ giây sau, có một cô em giọng ngọt ngào vào phòng.
Giọng cô ấy cực kỳ đáng yêu: “Anh ơi, em còn thiếu hai sao nữa thôi, hôm nay nhất định phải cày mạnh lên nha!”
Ngay lập tức, tôi hiểu ra vấn đề.
Thì ra lúc không chơi với tôi, là đi dắt tay người khác rồi.
Không sao, tôi hiểu mà.
Đi rừng giỏi thì mỗi sợi tóc đều treo một cô gái.
Đi rừng nhắn: 【Bắt đầu.】
Tôi lặng lẽ bấm vào tìm trận.
Nhưng vào game rồi thì tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tốc độ kiểm soát trận đấu của anh ấy không còn mượt như trước.
Lại thêm support cứ bám theo anh ta, khiến xạ thủ bên tôi bị ép rất thảm.
Xạ thủ lại bị bắt chết một lần nữa, liền gõ chữ bảo support bảo kê.
Đi rừng: 【Đường giữa gank đường biên đi, để lính lại cho tôi.】
Đúng lúc đó tôi đang chạy xuống đường dưới.
Thấy tin nhắn thì hơi khó chịu, nhưng vẫn nhịn.
Nhưng pha đó tôi và xạ thủ không bắt được ai, lại bị xạ thủ chê ngược.
【Cậu về đi, đừng giành kinh tế với tôi nữa, đã nghèo lắm rồi.】
Khi tôi quay lại đường giữa thì lính đã bị đi rừng dọn sạch.
Đi rừng: 【Xuống rình người đi.】
Xạ thủ: 【Đừng tới giành.】
Tôi bị kẹp giữa, không biết làm sao cho đúng.
Tâm trạng bắt đầu sụp.
Tự dưng thấy tủi thân kinh khủng.
Đi rừng trước giờ đâu có như vậy đâu!
Có em gái mới rồi là mặc kệ tôi luôn hả?!
Hỗ trợ thấy tôi quá thảm, lên tiếng an ủi giúp vài câu.
“Không sao đâu Tây Thi, em cứ đánh theo nhịp của mình nha.”
Hu hu hu tôi làm gì có nhịp, tôi vốn dĩ gà lắm mà.
“Anh ơi mình đi bắt xạ thủ đi, đừng để nó farm lớn nữa~”
Sau đó đi rừng dẫn theo hỗ trợ xuống dưới.
Lính còn chưa đến, tôi cũng lẽo đẽo đi theo.
Anh ấy chơi Lý Bạch, hai lần lướt đâm thẳng mặt xạ thủ địch.
Tôi thì pha trước đã dùng tốc biến rồi, không theo kịp, nên không kịp dồn sát thương.
Xạ thủ bên địch máu còn một chút mà vẫn chạy thoát.
Đi rừng gõ chữ rào rào: 【Tây Thi em có biết dồn sát thương không đấy, đúng là nhân tài ghê.】
Giây sau, đi rừng và pháp sư địch xuất hiện, combo mượt mà tiễn đi rừng và hỗ trợ nhà mình lên bảng.
Tôi cũng bị hốt theo.
Xạ thủ địch: 【6.】
【Đoán xem vì sao tôi không qua hỗ trợ.】
Đi rừng: 【Góc trái trên có túi lộc xanh không kéo nổi.】
Tôi nhìn màn hình xám xịt cùng cái nút đầu hàng màu xanh lá.
Áp lực quá lớn, tâm lý hoàn toàn vỡ vụn.
Ván này không cần nói cũng biết là thua rồi.
Ra khỏi trận thì hỗ trợ đã rời đi.
Đi rừng vẫn còn đó.
Tôi hồi hộp lo sợ, không hiểu sao anh ấy lại biến thành người như vậy.
Đánh cũng không còn hay như trước, mà nói chuyện thì sắc bén như dao.
Đang phân vân có nên bật mic hỏi không thì anh ấy nhắn hai chữ.
【Bot đánh.】
Rồi thoát khỏi phòng luôn.
Lần này tôi hoàn toàn suy sụp.
Đúng lúc bạn cùng phòng là Hướng Du trở về, thấy bộ dạng tôi liền giật mình.
“Sao thế?”
Tôi mắt ngấn lệ, vừa khóc vừa tố khổ:
“Tôi thua trận rank, lại còn bị chửi nữa!”
“Anh ấy đâu phải lần đầu chơi với tôi, biết tôi phản ứng chậm mà!”
“Tôi còn chẳng tức vì anh ấy đi chơi với gái khác, vậy mà lại đổ áp lực lên tôi, hu hu hu…”
Tôi khóc như ấm đun nước sôi.
Hướng Du thì cười nghiêng ngả, còn lôi điện thoại ra quay video lại.
Tôi vừa nức nở, vừa xóa kết bạn game với đi rừng, chặn luôn cả WeChat.
“Tôi không bao giờ chơi với anh ta nữa!”
“Đánh gà như thế mà còn đòi dẫn hai đứa con gái, anh ta mới là bot thì có!”
Hướng Du nín cười, dỗ dành tôi: “Không chơi thì thôi, chặn luôn chặn luôn, đồ gì đâu~”