Chương 8 - Áo Tang Rực Rỡ
Gió cuối thu thổi qua mang theo hơi lạnh, nhưng cũng cuốn trôi mọi u ám trong lòng.
Tôi từng đến thăm viện tâm thần nơi Lâm Thư đang ở – chỉ đứng từ xa.
Qua hàng rào sắt, tôi thấy cô ta ngồi trên ghế đá trong sân, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, gầy đến mức không còn hình dáng.
Trên tay cô ta ôm chặt một chiếc gối, khẽ đung đưa, miệng khe khẽ hát một khúc ru trẻ méo mó, ánh mắt trống rỗng mà đờ đẫn.
Y tá nói, phần lớn thời gian cô ta đều như vậy – rất yên lặng, chỉ không cho ai lại gần chiếc gối đó.
Ai chạm vào, cô ta liền liều mạng tấn công.
Thỉnh thoảng, cô ta đột nhiên hoảng loạn, ném gối đi thật xa rồi chui xuống gầm giường run rẩy gào thét.
Có lẽ… oán linh kia chưa từng rời khỏi cô ta.
Nó vẫn ngày đêm quấn lấy cô, giam cô trong địa ngục mà chính tay mình dựng nên —
Vĩnh viễn không được siêu sinh.
Về phần Lục Dực, nghe nói sau khi phá sản, anh ta đã rời khỏi thành phố.
Chạy tới một nơi hẻo lánh làm thuê trả nợ, sống cuộc đời lặng lẽ vô danh, túng quẫn nghèo khó.
Cuối cùng thì, bọn họ cũng đã phải trả cái giá đắt nhất cho cái gọi là “tình anh em trong sáng” được xây dựng trên việc chà đạp lên lòng tự trọng và cảm xúc của người khác.
Rời khỏi nghĩa trang, trời hãy còn sớm.
Tôi lái xe lang thang không mục đích.
Không biết từ lúc nào, tôi đã tới bờ sông.
Hoàng hôn nhuộm vàng mặt nước, gợn sóng lấp lánh, mênh mông hùng vĩ.
Tôi dừng xe, bước tới bờ kè, lặng lẽ nhìn dòng nước cuộn trào không ngừng.
Gió sông thổi tung mái tóc tôi, mang theo mùi tanh nhè nhẹ của nước.
Tôi nhớ ba từng nói:
“Ninh Ninh, đời người như dòng sông, có khi phẳng lặng, có lúc dữ dội. Nhưng nhất định sẽ luôn chảy về phía trước.”
Tôi hít sâu một hơi, buồng phổi tràn ngập thứ không khí trong lành thanh sạch.
Những tổn thương, phản bội, bi thương của quá khứ — dường như cũng theo dòng nước ấy, trôi dần đi.
Tương lai sẽ ra sao, tôi vẫn chưa biết.
Nhưng tôi biết, cuộc đời của tôi — từ giờ sẽ chỉ bước về phía trước.