Chương 8 - Anh Vẫn Luôn Lạnh Nhạt

Lực tay của Giang Tranh lớn hơn hẳn tôi.

Một cái tát này trực tiếp làm cái mặt silicon của Tống Nhã sưng lên.

Mấu chốt là tôi không thấy tay mình đau.

Cảnh Thao thấy Giang Tranh thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Đầy lấy lòng nói: “Thì ra là bạn gái của Giang Thiếu, thứ lỗi thứ lỗi. Thật là lũ lụt vọt Long Vương miếu (*)”

(*) Lũ lụt vọt Long Vương miếu là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”: tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm. 

“Người một nhà? Mày xứng à?”

Cảnh Thao cười, đơ mặt ra.

Giang Tranh liếc Quý Duyên một cái rồi túm lấy tôi rời đi.

Phía sau, Cảnh Thao hô lớn:

“Giang thiếu, có rảnh cùng nhau ăn cơm nhé!”

Trong khuôn viên nhà hàng.

“Sao nào? Đây là người cô chọn à?”

Giang Tranh nhìn về phía tôi, cười nhạo nói.

“Tôi nói rồi, tôi với Quý Duyên chỉ là bạn bè.”

Giang Tranh dập tắt điếu thuốc trong tay.

“Cô tưởng tôi m/ù à? Ánh mắt hắn nhìn cô toàn là thích.”

Tôi cụp mắt: “Tôi không thích Quý Duyên.”

“Vậy tôi thì sao?”

Giọng Giang Tranh trầm xuống, như cố gắng kìm chế.

“Cô còn thích tôi không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Tranh.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào gương mặt hắn, xương mặt sắc bén.

Thật lâu sau.

“Giang Tranh, tôi — —”

“Thôi khỏi, cô đừng nói nữa.”

Giang Tranh đứng lên: “Sáng mai, 7 giờ rưỡi, tôi tới đón cô.”

“Hả?”

Giang Tranh quay mặt đi, lạnh lùng nói:

“Cục Dân chính 8h mở cửa, xong sớm một chút, tôi rất bận.”

Tôi nhìn Giang Tranh, im lặng.

Hắn khẽ động đậy khóe miệng: “Làm sao? Cô hối hận rồi hả?”

Tôi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tại sao?”

“Không có tại sao.”

Giang Tranh cúi người tới gần tôi, giọng nói trầm thấp.

“Vất vả lắm tôi mới có cơ hội để t/r/a t/ấ/n cô, sao dễ dàng buông tha như vậy được?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Giang Tranh: “Hôm kia được không?”

Sắc mặt Giang Tranh thay đổi: “Cô lại muốn chơi trò gì nữa?”

“Mai tôi hẹn người ở nghĩa trang để chôn tro cốt của mẹ rồi.”

Giang Tranh ngẩn người, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Cần tôi đi cùng không?”

Tôi lắc đầu: “Anh bận mà, một mình tôi là được rồi.”

“Yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu.”

Thấy Giang Tranh không nói gì, tôi lại bổ sung thêm một câu.

Hắn đứng dậy.

Gió đêm làm bay tóc mai của Giang Tranh.

Giọng nói của hắn cũng trở nên bay bổng.

“Thẩm Thính vãn, trước đây người bị bỏ rơi không phải là cô.”

“Nếu cô còn dám gạt tôi nữa thì cô chắc chắn phải ch/ế/t.”

Tối ngày đăng ký kết hôn, tôi dọn vào biệt thự của Giang Tranh.

Nhưng cả đêm đó hắn không về.

Ngày tháng như vậy cứ giằng co qua lại mãi.

Giang Tranh tựa như biến thành một người khác.