Chương 12 - Ánh trăng trên tuyết

12

Cẩm Y Vệ đem chúng ta một đoàn người mang về ngục.

Lúc thẩm vấn ta thành thành thật thật thẳng thắn.

“Vì sao đi Dương Châu?”

Nam tử mặt sẹo bên cạnh Bùi Ngọc hỏi.

Ta rũ mí mắt, từng chuyện kể ra, đem chuyện mẹ kế bức hôn cùng chuyện dùng tiền đổi lấy thư từ hôn đều nói cả.

Bất quá, chưa hề nói qua chuyện Lục phủ không muốn cưới ta.

“Ta thích tiền.” Ta nói.

Lấy khẩu cung xong, mọi người đều lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn ta cùng Bùi Ngọc, hiện tại mới biết hắn là Bùi đại nhân chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.

Hắn ngồi đối diện ta, một thân áo mãng bào đỏ chót nổi bật, càng tôn thêm dung mạo đẹp đẽ cùng phong thái lạnh lùng của hắn.

“Cẩm Y Vệ đã thông tri người nhà của ngươi, để cho bọn họ tới đón ngươi rồi.”

Bùi Ngọc thản nhiên nói, thanh âm cất giấu mấy phần hững hờ.

Ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt cầu xin:

“Đại nhân, ta không muốn trở về.”

Trở về rồi, liền không ra được nữa.

Mẹ kế nhất định sẽ nhốt ta trong phòng, ép ta lấy cháu nàng.

Như thế, còn không bằng chết đi cho xong.

Bùi Ngọc đứng lên, đao bên hông hiện ra hàn quang.

Hắn đi đến trước mặt ta, đem xiềng xích trên tay của ta tháo ra, hỏi:

“Ngươi kém chút liền ch-ết rồi, biết không?”

Ta không hiểu.

Bùi Ngọc cúi đầu, buông thõng mắt, lông mi đen nhánh như cánh bướm rung động, đầu ngón tay rơi trên ta cổ tay, nhẹ nhàng xoa nắn vết đỏ lên làn da ta.

Mặt ta bỗng nhiên đỏ lên:

“Đại...Đại nhân?” Ta lắp bắp nói.

Bùi Ngọc giương mắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào trong mắt ta.

�Đột nhiên, hắn đứng thẳng dậy, vội vàng rời đi.

Hương gỗ lạnh lẽo quanh thân phút chốc rời xa.

Ta nghe thấy giọng hắn nói:

“Thương đội ngươi chọn làm qua mấy lần lừa đảo, dẫn đường hay phục vụ cũng là giả.”

“Chờ các ngươi đến chỗ không người, trên người ngươi tiền chẳng những khó giữ được, mạng nhỏ cũng có thể không còn.”

Sắc mặt ta tái đi, cảm thấy sự việc thật là không may cực độ.

Vừa sợ hãi vừa đau lòng, hồi lâu ta nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân, vậy ngươi có thể để cho bọn hắn trả lại tiền cho ta không?”

Ta bỏ ra giá thật cao mới có thể mua chuyến đi đó.

Bùi Ngọc ánh mắt nhìn ta lập tức hiện lên một tia bất đắc dĩ.