Chương 5 - Ánh Trăng Năm Ấy

Khi cuộc gọi kết thúc, tôi có một dự cảm kỳ lạ, nhưng lại không dám chắc chắn.

Sợ rằng đó chỉ là ảo tưởng của mình.

Sợ rằng đó chỉ là hy vọng viển vông.

Sợ rằng nó không thành sự thật.

Ngay cả bước đi cũng có chút bồng bềnh.

Hôm sinh nhật, lớp tổ chức tiệc chia tay.

Tôi nói với Tống Thanh Yến, anh ấy cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cười bảo tôi nên tham gia buổi tiệc. Anh ấy có thể đợi đến khi tôi xong rồi đến đón, vẫn kịp.

Tôi chớp mắt: “Thanh Yến ca, sao anh tốt thế?”

Anh không nói gì, chỉ giơ tay xoa đầu tôi.

Buổi tiệc lớp rất ồn ào.

Ở ngôi trường này, tôi thực sự đã có quãng thời gian rất tốt.

Mọi người đều rất tốt, tôi cũng kết bạn với những người bạn thân thiết.

Trình Giai—chúng tôi biết gần như mọi bí mật của nhau.

Nhìn thấy bóng lưng của Tống Thanh Yến, cô ấy cười nham nhở:

“Sao đây, bạch nguyệt quang của cậu à?”*

Tôi vỗ cô ấy một cái: “Cậu nói linh tinh gì đấy.”

Không ai biết rằng—

Chỉ một thời gian sau đó, Tống Thanh Yến thực sự trở thành bạch nguyệt quang trong lòng tôi.

Một người tôi mãi mãi không thể chạm tới được nữa.

Buổi tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng không thể đến chỗ hẹn.

Bởi vì tôi đã say như một con quỷ.

Thứ duy nhất tôi nhớ được là bản thân uống đến say mèm, còn Trình Giai thì say hơn tôi.

Trên đường về nhà, chúng tôi quên mất phải gọi điện cho Tống Thanh Yến.

Trước khi ký ức bị gián đoạn, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là—

Những khuôn mặt đàn ông dâm ô.

Những bàn tay thô ráp, đầy vết chai sần vươn về phía tôi.

18 tuổi, tôi đã bị xâm hại.

11.

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện.

Tống Thanh Yến ngồi ngay bên cạnh tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã sáng bừng.

Anh ấy dường như cả đêm không ngủ.

Tôi nằm trên giường, cơ thể tê dại.

Trong đầu tôi chỉ còn lại tiếng cười của bọn họ.

Những bàn tay đó, những gương mặt đó, không cách nào xua đi được.

Đến mức, khi Tống Thanh Yến giơ tay về phía tôi, tôi theo bản năng né tránh.

“Anh à,” tôi nhìn lên trần nhà, giọng nói như tan biến trong không khí, “em không còn sạch sẽ nữa đúng không?”

Giọng anh khẽ run lên.

“Anh à,” tôi lặp lại, “em không còn sạch sẽ nữa đúng không?”

Bỗng nhiên, Tống Thanh Yến bật khóc.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy khóc.

Những giọt nước mắt to tròn lăn xuống.

Mắt anh đỏ hoe:

“Không… Em rất sạch sẽ.

Anh đến kịp rồi, bọn chúng không làm gì được em.”

Anh nói dối.

Anh đang lừa em.

Tôi giơ tay lau nước mắt trên mặt anh, anh ấy nghiêng đầu, để gương mặt mình áp vào tay tôi.

“Uyển Uyển là cô gái sạch sẽ nhất.”

Tôi cứ thế nhìn anh.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay tôi.

“Anh vẫn luôn thích em.”

Nói xong, chính anh cũng tự cười khổ.

“Thật ra hôm qua, anh vốn định tỏ tình với em. Nhưng bây giờ cũng không khác gì cả.”

“Anh biết em rất lâu rồi. Nhìn em lớn lên từng chút một. Có lúc anh thấy em dường như ngày càng khác, sau đó anh mới nhận ra, đó là rung động.”

“Anh không hiểu chuyện tình cảm. Anh chưa từng thích ai.”

“Anh đã hỏi rất nhiều, cũng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nhận ra—”

“Không phải ‘có lẽ’, mà là—anh thật sự thích em.”

Tôi vẫn nằm trên giường bệnh, phía trên là trần nhà trắng toát cùng ánh đèn huỳnh quang chói mắt.

Gió nhẹ lay động tấm rèm cửa, ánh sáng mặt trời xuyên qua, chiếu rọi vào căn phòng.

Không còn là màn đêm hôm qua.

Không còn là ánh đèn đường mờ mịt.

“Uyển Uyển,” anh ấy lại nhẹ nhàng cọ vào tay tôi, “có thể cho anh một chút tình cảm được không?”

“Vì anh cũng là một đứa trẻ không ai yêu thương.”

“Vậy nên, Uyển Uyển có thể thương anh một chút, yêu anh một chút được không?”

Giọng nói của anh khàn đặc, hốc mắt vẫn còn đỏ.

Anh cúi đầu, áp trán mình vào lòng bàn tay tôi, gần như cầu xin.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị ai đó đánh mạnh một cú, mềm nhũn đến không thể chống đỡ.

Anh nói—

“Anh cũng là một đứa trẻ không ai yêu thương.”

Anh hỏi tôi—

“Uyển Uyển có thể yêu anh một chút được không?”

Tôi khẽ cử động ngón tay:

“Nhưng Thanh Yến ca—”

“Em đã lặng lẽ thích anh từ năm mười lăm tuổi rồi.”

Trong suốt những năm trung học tràn đầy tâm tư thiếu nữ của tôi, người duy nhất tôi thích chính là anh.

Nửa đêm tôi lén lút gấp từng con hạc giấy, trên đó đều là những câu tỏ tình của tôi.

Tôi luôn thích anh.

Tôi khẽ cười:

“Đây không phải là bố thí.”

“Thanh Yến ca, mỗi lần em sắp rơi xuống vực sâu, người kéo em lên đều là anh.”

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Sự tồn tại của anh đã cứu rỗi em.

Anh chính là ánh sáng của Uyển Uyển, xua tan mọi bóng tối trong lòng em, khiến em muốn sống tiếp.”

Tống Thanh Yến nhìn tôi, khẽ chớp mắt.

Rồi anh lại khóc.

Lông mi anh ướt đẫm, chôn sâu trong lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng cọ vào da tôi.

Anh khóc đến mức nghẹn ngào.

Tống Thanh Yến đối với tôi, không chỉ đơn giản là người tôi thích.

Anh quá dịu dàng.

Quá rực rỡ.

Như ánh sáng len lỏi vào những năm tháng tối tăm của tôi, vươn tay ra, kéo tôi ra khỏi vũng lầy.

Để tôi có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Lần này cũng vậy.

Anh cứu tôi, rồi nói với tôi rằng anh yêu tôi.

Giống như một giấc mơ đã trở thành sự thật.

Tôi cảm thấy như mình vừa ngậm một viên kẹo có vị soda—

Chua chua ngọt ngọt, trong miệng như có vô số bong bóng vỡ ra.

Tôi nói:

“Uyển Uyển sẽ thích Thanh Yến ca cả đời.”

12.

Những kẻ đã làm hại tôi bị Tống Thanh Yến tống vào tù.

Nhưng có lẽ bọn chúng có người chống lưng, nên chỉ bị phạt bảy tháng tù giam.

Sau khi hỏi y tá rằng cơ thể tôi có còn trong sạch hay không,

Câu trả lời nhận được là—tôi vẫn là một đứa trẻ sạch sẽ.

Việc tôi và Tống Thanh Yến yêu nhau không giấu diếm anh trai tôi.

Anh trai tôi sau khi biết chuyện đã buồn bực rất lâu ở nước ngoài, nói rằng không thể hiểu nổi làm thế nào mà Tống Thanh Yến từ chăm sóc tôi lại thành chăm sóc chính mình luôn.

Tôi: “???”

Hóa ra trong mắt anh trai, tôi mới là con heo bị người ta lừa gạt à?!

Khi yêu đương, Tống Thanh Yến rất khác.

Anh ấy làm nhiều điều khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Mỗi sáng khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy trên điện thoại luôn là tin nhắn của anh.

Anh nhắn “Chào buổi sáng”, hỏi tôi có muốn đi ăn sáng không.

Có khi tôi vừa thức dậy xuống lầu, anh đã ngồi trên ghế sô pha, chăm chú xem tài liệu.

Trên bàn là cháo nóng hổi và vài món ăn kèm.

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có ảo giác—anh ấy có chút gì đó giống như một người chồng vậy.

Anh ấy rất bận rộn, vì công ty sắp lên sàn chứng khoán.

Nhưng tôi vẫn luôn nhìn thấy anh dành thời gian cho tôi.

Tống Thanh Yến không còn là một “kẻ nghèo kiết xác” nữa.

Anh đưa tôi đi khắp nơi—

Đến công viên trò chơi, đến khu game điện tử, đến tất cả những nơi mà các cặp đôi hay lui tới.

Cho đến một lần, chúng tôi đi trượt tuyết.

“Thanh Yến ca, anh còn biết trượt tuyết nữa à?”

Anh cười: “Trước đây từng đi với bạn bè vài lần. Chỉ mới trượt được hai ba lần, có khi sẽ ngã lăn ra thôi. Uyển Uyển biết trượt không?”

Tôi lắc đầu.

Anh kiểm tra kỹ mấy món đồ bảo hộ của tôi:

“Vậy để anh—một tay mơ—dạy em nhé.”

Kết quả là—

Hai con gà mờ cùng nhau lăn lê bò lết.

Nhưng tôi rất vui.

Tống Thanh Yến cũng rất vui.

Buổi tối, chúng tôi ngồi bên đống lửa trại,

Anh ấy bỗng nhiên thở dài.

Tôi quay sang nhìn anh.

Ngọn lửa ấm áp phản chiếu lên gương mặt anh, hôm nay anh quàng một chiếc khăn kẻ đen trắng, trông vô cùng dịu dàng.

“Anh cảm thấy bây giờ anh quá nghèo, như vậy có phải làm Uyển Uyển chịu thiệt không?”

“Thanh Yến ca không phải đã bắt đầu có tiền rồi sao?”

Tôi nắm lấy tay anh ấy:

“Sau này Thanh Yến ca sẽ trở thành người giàu nhất. Đến lúc đó, em sẽ theo anh hưởng phúc.”

Anh ấy khẽ cười: “Uyển Uyển, bàn bạc với em chuyện này nhé.”

“Chuyện gì?”

Anh bỗng nhiên nghiêng người tới gần:

“Đã hai tháng rồi, anh có thể… hôn em một cái không?”

Tôi không nói gì, chỉ chủ động rướn người về phía anh.

Tống Thanh Yến cúi xuống hôn tôi, nhẹ nhàng bật cười.

Sau đó anh ôm lấy gáy tôi, nhẹ nhàng tách môi tôi ra, đi sâu hơn một chút.

Mùa đông tuyết trắng phủ đầy, xung quanh chúng tôi là ánh lửa bập bùng.

Và thế là, tôi và anh có nụ hôn đầu tiên.

Như thể một phong ấn đã bị phá vỡ—

Từ đó về sau, Tống Thanh Yến rất thích hôn tôi.

Có lúc là một nụ hôn sâu, nhưng phần lớn là những nụ hôn lướt nhẹ.

Tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ luôn như vậy, bình yên ngọt ngào, kéo dài mãi mãi.

Nhưng tôi đã sai.

Anh ấy chết ngay trước mặt tôi.

14.

Ngày 7 tháng 10, năm ấy tôi 19 tuổi.

Tôi tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Yến bị người ta cầm dao đâm thẳng vào ngực.

Là vì tôi.

Những kẻ đã từng định làm hại tôi không phải hạng người tốt đẹp gì.

Trước khi bị bỏ tù, chúng chưa từng phải chịu bất cứ hình phạt nào.

Lần duy nhất bị ngồi tù chính là nhờ công của tôi và Tống Thanh Yến.

Tống Thanh Yến là một người thông minh, dù khi đó anh không có tiền, không có quyền, nhưng vẫn có thể khiến bọn chúng phải vào tù chịu tội bảy tháng.

Tôi không biết chúng đã tìm ra tôi như thế nào, càng không biết chúng đã theo dõi tôi từ bao giờ.

Ở môi trường đại học, mọi thứ quá tốt đẹp, tôi lại đang đắm chìm trong tình yêu, hoàn toàn không có một chút đề phòng nào.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi một con dao lạnh buốt chĩa vào eo tôi.

Lúc đó, Tống Thanh Yến đứng ngay trước mặt tôi, cách không xa.

Thời tiết rất lạnh.

Anh ấy nhìn tôi, nói rằng muốn đổi chỗ với tôi.

Và rồi, người bị dao kề vào cơ thể biến thành anh ấy.

Tôi gần như run rẩy, lén gửi tin nhắn cho cảnh sát.

Hôm ấy rất hỗn loạn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi không còn nhớ rõ nữa.

Điều duy nhất tôi nhớ—

Chúng đâm Tống Thanh Yến.