Chương 2 - Ánh Trăng Đẫm Máu

Tam thúc tôi nói: “Lạ thật, con súc sinh này lại chẳng sợ tôi nữa.”

Ông nội tôi không nói gì, nhưng sắc mặt ông càng lúc càng nặng nề.

Ông nhanh tay trùm chiếc áo đen lên đầu Đại Hoàng.

“Tiểu Lý, đi xa ra một chút, đừng để nó ngửi thấy mùi của mày.”

Nghe vậy, tôi vội vàng chạy ra xa.

Ông nội chỉnh lại tư thế, vung dao đâm mạnh vào cổ con Đại Hoàng.

“Gâu!”

Một tiếng sủa vang dội, con Đại Hoàng gào lên rồi bất ngờ vùng thoát khỏi dây trói.

Nó phóng một cái vào giữa sân.

“Tam Oa! Bắt nó lại, đừng để nó chạy mất!” – giọng ông nội gấp gáp.

Tam thúc tôi cầm dao lao theo ra sân.

Đại Hoàng quay đầu lại, nhe răng cười với tam thúc một cái, rồi đứng bằng hai chân sau.

Nó khom người xuống, bật lên một cái, phóng thẳng lên mái nhà cao hơn năm mét.

“Auuu…!”

“Auuu…!”

Nó ngẩng đầu tru lên với ánh trăng, tiếng gào thê lương rợn cả sống lưng.

“Keng!” – con dao trong tay tam thúc rơi xuống đất.

Đại Hoàng đứng trên nóc nhà vài giây, rồi biến mất vào ánh trăng mờ mịt.

“Cha ơi, chuyện gì vậy ạ?” – tam thúc tôi đờ đẫn hỏi.

“Con chó đó thành tinh rồi… toi rồi.”

“Cái gì cơ?!”

Trán tam thúc tôi lập tức rịn mồ hôi.

Ngày thường, chính ông ấy là người đối xử tệ nhất với Đại Hoàng, không vừa mắt là đá, là mắng nó.

4

“Cha ơi, giờ phải làm sao đây?” – tam thúc tôi cuống lên.

Ông nội lau mồ hôi trên trán, nghiêm giọng: “Đóng chặt cửa nẻo lại, đêm nay nhất định không được bước ra ngoài, hậu quả sẽ rất khôn lường.”

Bà nội buông một câu: “Thế là xong rồi, con Đại Hoàng kiểu gì cũng quay lại báo thù.”

Ông tôi trừng mắt nhìn bà một cái.

Bà nội liền im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Đêm ấy, tiếng chó sủa vang dội khắp cả làng.

Nửa đêm về sáng, hàng trăm con chó từ các làng lân cận kéo tới tụ tập trong sân.

Chúng vây thành từng vòng lớn, Đại Hoàng đứng thẳng giữa trung tâm, dáng điệu hệt như người.

“Gâu!”

Một tiếng sủa vang lên như hiệu lệnh, mấy con chó to khỏe bước ra khỏi vòng, bắt đầu cào mạnh vào cửa.

Đại Hoàng chăm chú nhìn vào ngôi nhà, lát sau lại ngẩng đầu lên trời.

Nó cúi mình chắp chân trước lại, trịnh trọng vái lạy ánh trăng.

Tôi run giọng nói: “Ông ơi, con Đại Hoàng đang vái trăng kìa.”

“Suỵt! Ông cũng thấy rồi. Con súc sinh này thành tinh rồi, nó đang hấp thu tinh hoa từ ánh trăng, giờ là lúc nó tạ ơn trăng đấy.”

“Lão Tam, trời sáng rồi, để cha đi mời bà Tám Cái ở làng bên, tụi bay đừng ra khỏi nhà. Con Đại Hoàng dù sao vẫn còn chút sợ ta, các người ở trong nhà, đừng mở cửa.” – ông dặn.

Bà Tám Cái là bà đồng nổi tiếng ở làng bên, biết ngũ hành, thông âm dương, có chút bản lĩnh.

Tam thúc tôi sợ đến run lẩy bẩy.

“Biết rồi, cha.” – giọng ông ấy nhỏ như muỗi kêu.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, bầy chó mới lặng lẽ tản đi.

Ông nội gỡ khẩu súng hỏa mai treo trên tường xuống.

Ông lại nhắc nhở: “Dù có chuyện gì cũng không được ra khỏi nhà.”

“Biết rồi, ông ạ.”

“Biết rồi, cha.”

Bà nội tôi gật đầu một cách miễn cưỡng.

Nghe xong câu trả lời, ông tôi mới yên tâm rời khỏi nhà.

Vừa đi khỏi, bà nội đã xỏ giày chuẩn bị ra ngoài.

Tôi nói: “Bà ơi, đừng ra mà, con Đại Hoàng thành tinh rồi, nó sẽ hại người đó.”

Bà đáp: “Nó có hại thì hại tụi bay chứ không hại bà, bà đối xử với nó tốt thế cơ mà.”

Tam thúc cũng lên tiếng: “Mẹ ơi, con Đại Hoàng thành tinh rồi, nó đâu có phân biệt ai với ai nữa.”

Bà nội bĩu môi: “Tôi không tin nó dám hại tôi thật, nuôi nó hơn chục năm nay cơ mà.”

Nói rồi, bà ra mở cửa.

Tôi vội vàng chạy tới níu ống quần bà, cầu xin bà đừng đi.

Bà hất tôi ra một cái, đá vào chân tôi.

“Người lại đi sợ súc sinh chắc?”

Bà khoác cái sọt lên lưng, bên trong toàn là quần áo bẩn tụi tôi thay ra mấy ngày nay.

Tôi quay sang: “Chú ơi, sao bà không nghe lời gì cả vậy?”

Tam thúc tôi thở dài: “Chỉ mong không có chuyện gì thôi.”

Rồi ông lại lẩm bẩm: “Chứ nếu có mệnh hệ gì… cũng là do bà cứng đầu quá mà.”

5

Ước chừng qua hai canh giờ.

Ông nội tôi dẫn theo bà Tám Cái trở về.

Vừa bước chân vào sân, bà Tám đã cau mày nói: “Yêu khí nặng quá rồi, nhị gia, sao ông không giết con chó sớm hơn?”